Chuyện tối qua tự như trò chơi mạo hiểm vậy, thoáng qua rồi mọi chuyện lại như thường ngày. Người đứng sau chuyện vừa rồi là lão già bữa đó bị Thanh Phong trói ở khách sạn phải nhập viện vì huyết áp cao, nay lão khỏe rồi đi tính nợ lên đầu cậu ta. Việc hợp đồng lao động của Thanh Phong đến nay vẫn chưa giải quyết xong nhưng nhờ có vụ này cũng đẩy nhanh lên đôi chút, ít ra gì cũng moi được tiền bồi thường. Mà đã moi rồi thì hắn phải tìm cách moi cho rỗng ruột, đụng ai không đụng đi đụng vào tôi thì các người tự biết hậu quả. Hừ !
Hoàng Bách ngồi trong phòng làm việc im lặng nhìn màn hình máy tính, miệng hắn bị sướt nhẹ chỉ cần hơi há miệng là lại đau. Suy nghĩ một hồi hắn nhấc điện thoại lên gọi đi.
“Anh Định à, sau này anh giúp em tăng cường bảo vệ trực đêm giùm em, với giúp em tỉa cây ở cổng sau cho thoáng một chút, hạn chế tối thiểu góc khuất của camera giùm em”
“Ui trời, tôi cũng muốn nói chuyện này với cậu lâu rồi nay có cậu lên tiếng tôi cũng dễ làm việc hơn mắc công người này người kia nói vào” đầu dây bên kia thở dài, nói thêm mấy câu với Hoàng Bách rồi ngắt máy trước.
“Người này người kia” nghĩ bằng đầu gối cũng biết là Huỳnh Phúc rồi, phó giám đốc thiết kế.
Hoàng Bách vốn dĩ không quá thích người này vì cái thói phóng túng quá đà, gặp ai cũng trụng nhưng việc cậu ta làm lại lấy danh nghĩa công ty ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-noi-em-la-vo-anh/3320022/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.