Cảnh sát vẫn cần thời gian để tiến vào, trong lúc này tốt hơn hết vẫn là tự bản thân lo liệu trước, có thể bọn chúng sẽ bắt Thanh Phong làm con tin nên bằng mọi giá phải cứu cậu trước khi cảnh sát tiến vào.
Tay Hoàng Bách đã tê rần, giờ hắn chỉ biết dùng thân và chân để dịch chuyển thân mình tránh né những đòn tấn công dồn dập, vừa né hắn vừa đi ra xa chỗ của hai người bị thương còn lại. Dẫn dụ tên này đi trước rồi lựa cơ hội tấn công sau nhưng cái hắn không ngờ được là đường hắn chọn lại dẫn đến nơi hai tên kia đang nấp.
“Aaa” Hoàng Bách đau đớn hét lên rồi ngã phục xuống sàn, dòng điện lan ra khắp thân thể khiến cơ thể không tự chủ được co giật.
“M* thằng khốn” hắn quăng cây gậy điện xuống đất rồi dùng chân đá vào bụng Hoàng Bách, làm hắn đau điếng người thở không ra hơi.
“Mày lôi nó vào đây đi” tên còn lại ra lệnh
“M* thằng khốn, không phải có cảnh sát tới tao đánh chết mày rồi” người nọ nghiến răng keng két nói với hắn bằng giọng đay nghiến
Tự dưng giờ này Hoàng Bách lại nghĩ đến một vấn đề, nếu điện cho cảnh sát trước thì họ chỉ cần giải cứu một người còn bây giờ hắn xông vào đây trước vậy họ cần giải cứu nhiều hơn một người rồi. Hay thật !
Nhưng suy đi nghĩ lại nếu hắn không kịp thời phát hiện cũng không biết Thanh Phong sẽ gặp phải chuyện gì nữa. Hắn khẽ hít sâu mấy hơi, dùng lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-noi-em-la-vo-anh/2779080/chuong-25.html