Trong phút chốc, tất cả trở thành 1 đống hoang toàng, 1 đống đổ vỡ, 1 đống những đau đớn quặn thắt hết cõi lòng. Cả đời này chỉ yêu 1 mình tôi sao? Chỉ muốn được cùng tôi sống đến đầu bạc răng long sao? Thật là giả dối, thật là phũ phàng mà. Soái ca chung tình ở đâu ra? Bởi vì hoàn toàn không có trên đời này!
Khoảnh khắc trông thấy tôi đau khổ ngoảnh mặt chạy đi, thầy liền hét lên: “PHƯƠNGGGG!!!! QUAY LẠI ĐÂY ĐI!!! PHƯƠNG!!!” Muốn giữ chân tôi ở lại. Nhưng tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa. Tất cả đã mồn một ngay trước mắt như thế rồi thì còn gì để mà chối cãi. Hay là ổng muốn nói, thật ra ổng đã rung động với con Châu và đã chán chê tôi rồi. Sẵn dịp vô tình bị tôi bắt gặp tại trận, nên muốn dứt khoát 1 lần để giải quyết luôn cho xong. Nhưng dù cho có như thế nào, tôi vẫn cứ cắm mặt chạy chối chết không hề quay đầu lại.
Chỉ vài giây sau, tôi liền nghe tiếng ‘RẦM’ vang lên rất lớn, theo cùng là tiếng hét chói tai đầy đau đớn của bé Châu vọng ra bên ngoài. Nhưng trong đầu tôi hiện giờ đang là 1 mớ bòng bong hỗn độn, nên chẳng buồn quan tâm chuyện gì đang xảy ra nữa. Vì nước mắt cũng đã làm nhoè đi mọi thứ xung quanh mình rồi.
Không đi xuống bằng thang máy vì tôi không muốn dừng bước chân của mình lại. Thế nên tôi bang qua cầu thang đi bộ để chạy 1 mạch xuống dưới. Nhưng khi vừa ngoặt sang và chạm vài bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421717/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.