Đứa bé ấy vừa nói gì cơ? Nó gọi tôi là mẹ ư? Vậy là....con tôi đó sao? Thế là nó đã tụt khỏi bụng tôi rồi rời sang thế giới bên kia? Một sự đau đớn kinh khủng từ lồng ngực dội thẳng lên cổ họng khiến tôi nghẹn ứ. Tôi ngó xuống bụng mình, rồi lại nhìn qua đứa bé. Đứng bên bờ này, tôi dang 2 tay ra muốn với ẵm lấy nó. Cứ thế vừa khóc vừa gào giọng nói:
- Con ơi! Để mẹ ẵm con! Qua đây với mẹ đi! Đừng bỏ mẹ đi mà con!
Cùng lúc ở thế giới bên này, thân xác của tôi khi nghe bác sĩ đang cấp cứu nói với nhau. Rằng có phôi thai đã tuột khỏi tử cung nên máu từ âm hộ chảy ra rất nhiều.
- Tiêm thuốc giãn cơ, chuẩn bị dụng cụ tiến hành nạo hút.
Có lẽ do có sự tâm linh tương thông về nỗi đau khi bị mất con, cơ thể tôi liền run lên bần bật, chân tay cứng lại và đồng tử bắt đầu giãn tròng. Hai hàng nước vô thức từ khoé mắt chảy ra khiến mọi người trong ê kíp mổ nhìn nhau cùng xót thương dùm.
Thân xác tôi ở nơi đó, còn linh hồn của tôi giờ đã lạc vào chốn nào tôi cũng không rõ. Theo tôi hay có lẽ đây là nơi trung gian giữa âm và dương thế. Một số người đang trong tình trạng nguy kịch của năm mươi sống và năm mươi chết, họ sẽ lạc vào nơi đây giống tôi. Cái ý chí mà bệnh nhân cần vượt qua theo lời bác sĩ có lẽ là như thế này. Người khao khát được sống, họ sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421718/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.