Chuyến này dì Hoà với bé Châu vô 1 khúc rồi, hôm bữa ba Vũ mới tặng cho căn nhà ngoài quận 7. Nay anh giáo đòi cho thêm 1 căn gần trường con nhỏ học. Một căn ở, 1 căn cho thuê, nhiều khi khỏi cần đi làm cũng đủ ăn đủ sống rồi. Êm ru luôn! Đùng cái đổ giàu mà 2 dì cháu không hiểu vì sao mà mình giàu.
Nghe thầy bàn như thế, tôi cũng xin giơ 2 tay đồng tình. Có tiếc thì tôi thấy tiếc dì Hoà, vì dì đã vun vén nhà cửa cho chúng tôi cả 2 năm nay. Còn đối với bé Châu, ơn cứu mạng của nó tôi vẫn nhớ mãi không bao giờ quên. Nhưng Châu ơi! Tại em thể hiện rõ ý đồ quá nên chị rén rồi. Miệng chị toàn bô bô với em là ai muốn hốt chồng chị thì chị cám ơn. Nhưng chị thề, tại nhiều khi chị không ưa ổng, nên nói vậy ra oai cho vui thôi. Chứ chị cũng sợ mất ổng lắm. Lỡ sảy ổng vào tay con khác, nhiều khi chị khóc 1 đời vẫn chưa hết nước mắt đâu em. Nên trước khi để điều gì đó không hay xảy ra, chị đành phải tiễn em về miền đất mới vậy. Nha Châu!
Cũng chẳng hỏi tại sao anh giáo lại quyết định như thế, vì tôi nghĩ chắc bản thân ổng bị bé Châu gù mấy cú rồi, mà muốn giấu vì sợ tôi buồn nên mới tính tới cách này.
Dụi mặt vào ngực thầy, tôi vòng tay ôm lấy ổng rồi thỏ thẻ nói:
- Anh tính sao thì em nghe vậy!
Nghe nhịp đập 'thình thịch' trong lồng ngực của anh giáo, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421716/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.