Sau khi nghe tôi hỏi, thầy ngưng đũa, liền đưa mắt nhìn sang tôi:
- Em chắc chứ?
Tôi gật đầu và nói rành mạch:
- Em nghĩ em buồn đến đây là đủ rồi thầy, em nên quay về với quỹ đạo sống của mình thôi. Và vong hồn của nội sẽ cảm thấy yên lòng mà về dưới suối vàng, nếu như em cố gắng mạnh mẽ sống trở lại!
Tôi cam đoan và chắc chắn với thầy về câu trả lời của mình. Đáy mắt thầy lộ rõ vẻ vui mừng, khi tôi đã cứng cỏi vượt qua được nỗi buồn khổ này. Nhưng cũng muốn hỏi ý tôi:
- Em muốn khi nào chúng ta xuất phát?
- Thầy thích khi nào cũng được, cũng có thể trong hôm nay luôn nếu thầy muốn. Em phải nhanh chóng trở về để quay lại trường còn tiếp tục con đường học tập nữa. Nghỉ quá lâu em sợ mình sẽ không theo kịp bài vở.
Thầy gật gù đầu sau khi nghe tôi nói lên ý kiến của mình, trong đầu chắc đang tính toán và dự kiến thời gian giúp tôi.
Đúng thế, nội đã mất, và việc nên làm của tôi ở hiện tại là vẫn phải sống tiếp cuộc đời của mình. Chẳng phải căn nhà này sẽ luôn ở đây chờ tôi về sao? Và nội vẫn sẽ mãi ở trong tim tôi mọi lúc mọi nơi.
Tôi nghĩ mình nên chủ động đề nghị thầy về lại Sài Gòn, vì thầy cũng như tôi, cũng còn có công việc đang dang dở của mình ở trên đó. Đâu thể cứ ở đây ngắm mây trời rồi cùng tôi đóng phim tình cảm và cùng nhau nấu cơm chó mỗi ngày hoài sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421617/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.