Chương trước
Chương sau
Tống Thanh Thư buồn bực, lại nghĩ đến nếu mình sở hữu các nữ nhân, mình nói gì nghe nấy thì tốt biết bao nhiêu, nhưng hắn rất nhanh liền xua tán đi cái loại ý tưởng hảo huyền này, những nữ nhân này mỗi người có mỗi tính cách khác nhau, đều có mỗi mị lực đặc sắc khác biệt, nếu ai nói gì nghe nấy, thì chẳng khác gì hình nhân chứ?

Trong chốc lát này, Hạ Thanh Thanh đã chạy tới, cẩn thận băng bó miệng vết thương cho hắn, vừa rơi lệ:

– Thanh Thư… thực xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ làm bị thương đến ngươi.

Tống Thanh Thư liền an ủi nàng vài câu, trong lòng cũng buồn rầu, thời điểm này tuy rằng hắn có thể xuất ra uy nghiêm nam nhân đem ân oán hai nàng đè xuống, thế nhưng lấp kín không bằng triệt để tiêu trừ cái tai họa ngầm này, khó bảo toàn về sau lại tiếp tục phát sinh sự tình gì đó không cách nào vãn hồi được.

– Ngươi thật sự không nghĩ tới tổn thương hắn sao?

Đông Phương Mộ Tuyết bỗng nhiên mở miệng nói.

Tống Thanh Thư da đầu tê rần, nghĩ thầm chẳng lẽ hai nàng lại muốn bắt đầu đánh nhau hay sao đây?

Đương nhiên Hạ Thanh Thanh cũng nhìn hằm hằm Đông Phương Mộ Tuyết…

– Ta thà rằng chết, chứ cũng không muốn Thanh Thư bị thương…

– Đừng nói những thứ không may mắn này.

Tống Thanh Thư vội vàng cắt ngang, trong lòng cảm động, xem ra những năm qua hắn vì Hạ Thanh Thanh trả giá cũng không có uổng phí, nàng là một nữ nhân dám yêu dám hận, cũng không có tâm địa gian giảo, nàng nếu như đã nói như vậy, khẳng định cũng là trong lòng nghĩ như vậy, tuyệt không phải là nghĩ như thế này, lại nói thế khác…

– Nào dám hỏi Viên phu nhân, tâm thương so với thụ thương thì cái nào hơn?

Đông Phương Mộ Tuyết từng bước ép sát mà hỏi thăm.

Hạ Thanh Thanh cắn môi dưới, nàng mơ hồ đoán được Đông Phương Mộ Tuyết ý nói cái gì, bất quá nàng không muốn nói dối:

– Tâm thương vẫn hơn…

Đông Phương Mộ Tuyết lập tức nở nụ cười:

– Như vậy nếu ngươi báo thù thì sẽ phát sinh ra hai loại kết quả: Báo thù thành công, ta chết, báo thù thất bại, ngươi chết, có thể nói trong hai ta bất cứ ai chết, Tống Thanh Thư đều sẽ thương tâm, đời này hắn cũng không thể đối mặt với người sống sót còn lại kia, vậy ngươi muốn cái kết quả nào đây?

Hạ Thanh Thanh trầm mặc, lúc trước khi nàng vừa biết được thân phận của Đông Phương Mộ Tuyết thì nhiệt huyết dâng lên, bây giờ tỉnh táo lại mới ý thức được, cho dù là thật sự giết chết được kẻ thù thì sẽ như thế nào? Vậy mình có còn cùng với Tống Thanh Thư ở chung một chỗ được sao?

– Thế nhưng ngươi giết chết Viên đại ca, vi phu báo thù, đó là đạo lý hiển nhiên.

Hạ Thanh Thanh ngữ khí rõ ràng không còn có kiên định như vừa rồi, hiển nhiên trong lòng của nàng đang kịch liệt đấu tranh mâu thuẫn.

– Tốt cho một cái một cái đạo lý hiển nhiên…

Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh…

– Vậy lúc trước trên ngoài chiến trận, ta cứu được tính mạng của ngươi, vậy cái đạo lý ân cứu mạng thì tính như thế nào đây?

– Ta…

Hạ Thanh Thanh nghẹn lời, trong lòng thì đang lâm vào giãy dụa kịch liệt: “Theo tình huống trước mắt, mình hiển nhiên báo không được thù rồi, nếu sau này có giở ra âm mưu quỷ kế thì không phải là không có cơ hội, thế nhưng sau đó làm như thế nào để đối mặt với Tống Thanh Thư đây, huống chi Đông Phương Mộ Tuyết nói không sai, nàng ta đối với mình có ân cứu mạng, mình làm sao lấy oán trả ơn? Thế nhưng nếu không báo thù, Viên đại ca dưới suối vàng biết được thì mình làm sao đối mặt? Mình đã giao thân cho Tống Thanh Thư thì đã là rất có lỗi với Viên đại ca rồi, nếu như lại cùng cừu nhân trở thành tỷ muội ở chung, chẳng phải mình là một nữ nhân cực kỳ vô sỉ…”

Trong đầu rất nhiều ý niệm dâng lên, Hạ Thanh Thanh sắc mặt biến hóa, dường như lâm vào trạng thái hoảng hốt, thật lâu sau đó nàng bỗng nhiên thở dài một hơi:

– Vậy thôi cũng được…

Nói xong liền hướng kiếm ngang tự cắt trên cổ một vòng, nàng báo thù cũng không được, không báo thù cũng không phải, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một con đường chết thì lương tâm mới có được an bình.

– Ngươi làm cái gì ngu ngốc vậy?

May mắn cho Hạ Thanh Thanh bên cạnh có hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, phản ứng cũng là kịp lúc, một người đánh rớt Kim Xà kiếm, một người đem nàng ôm vào trong ngực.

– Thanh Thư, hãy để ta chết đi, ta thật sự không cách nào sống được rồi.

Hạ Thanh Thanh đem đầu chôn ở trên lồng ngực Tống Thanh Thư, òa khóc lên.

Tống Thanh Thư im lặng, trong nháy mắt liền hiểu, Hạ Thanh Thanh tiến cũng không được, thối cũng không xong, hắn tuy rằng có thể bắt buộc nàng phải sống sót, nhưng nàng sống thêm một ngày, đối với nàng mà nói đó là thêm một ngày giày vò, chỉ có cái chết mới là giải thoát.

Tống Thanh Thư thấy mình thúc thủ vô sách, bỗng nhiên Đông Phương Mộ Tuyết mở miệng:

– Viên phu nhân, ngươi có nghĩ tới có một khả năng, nếu như Viên Thừa Chí không chết thì sao đây?

– Cái gì…

Những lời này dường như sấm sét giữa trời quang, ngay cả Tống Thanh Thư cũng sững sờ nhìn về phía Đông Phương Mộ Tuyết, mặc dù trong giọng nói này có vẻ không xác định, thế nhưng lấy tính tình của Đông Phương Mộ Tuyết, tuyệt sẽ không tự nhiên nói một câu vô nghĩa như vậy.

– Viên đại ca không chết…

Hạ Thanh Thanh vốn là kinh hỉ, bất quá nàng rất nhanh tỉnh táo lại, nói ra…

– Điều này không có khả năng, là ta tự mình khâm liệm đấy, trên đầu Viên đại ca chịu vết thương trí mệnh, trừ phi là thần tiên hạ phàm, bằng không thì làm sao có thể cứu được hắn.

Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cười:

– Ta nói như vậy, đương nhiên có đạo lý của ta, Viên Thừa Chí có lẽ vẫn còn sống trên thế gian này.

– Mau nói cho ta biết, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Hạ Thanh Thanh vẻ mặt kích động, nào ngờ Đông Phương Mộ Tuyết nhìn Hạ Thanh Thanh, rồi lo lắng đi đến nhìn xem xét thương thế trên người Tống Thanh Thư…

– Thương thế của ngươi thế nào rồi…

Đông Phương Mộ Tuyết hỏi.

Với công lực Tống Thanh Thư bây giờ, chỉ cần một chút điều tức thì đã không còn đáng ngại, hắn đang muốn thành thật trả lời, nhưng lại chú ý tới Đông Phương Mộ Tuyết lặng lẽ nháy mắt với hắn, mặc dù có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng liền thuận theo ý của nàng nói ra…

– Trên tay vết thương do kiếm gây ra thì không có sao, thế nhưng vừa rồi một chưởng kia của tỷ thì suýt chút nữa đã lấy cái mạng của đệ rồi, nếu không có qua mấy tháng tu dưỡng, chỉ sợ không thể cùng người khác động thủ…

Hạ Thanh Thanh tuy rằng rất muốn biết tin tức của Viên Thừa Chí, nhưng nghe được thương thế của hắn lại nghiêm trọng như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:

– Ngươi như thế nào ra tay với Thanh Thư ác độc như vậy…

Hạ Thanh Thanh lại không nghĩ đến trong này có cái gì kỳ quặc, năm xưa đó Đông Phương Bất Bại đã lưu lại cho nàng âm ảnh thật sự quá lớn, trong lòng nàng, Đông Phương Bất Bại cùng Ma Thần cũng không kém là bao nhiêu, nếu đã bị Đông Phương Bất Bại đánh trúng một kích, Tống Thanh Thư chỉ trọng thương là đã nhờ có công lực thâm hậu của hắn gánh vác…

Đông Phương Mộ Tuyết lại cười lạnh:

– Cái gì gọi là ta đối với hắn nặng tay, vừa rồi một chưởng kia rõ ràng là dùng để đối phó với ngươi, ngươi muốn giết ta, còn muốn ta lưu tình là cái đạo lý gì? Lại nói tiếp ngươi mới chính là kẻ gây nên họa cho hắn…

– Ngươi…

Hạ Thanh Thanh tức giận đến toàn thân phát run, đáng tiếc rõ ràng là mình có đánh cũng đánh không lại Đông Phương Mộ Tuyết, mắng cũng mắng không qua với nàng ta, chỉ đành cố nhịn xuống, ân cần thăm hỏi Tống Thanh Thư…

– Thanh Thư, để chúng ta tìm mấy cao thủ đến chữa thương cho ngươi, hy vọng có thể khôi phục nhanh hơn một chút…

Tống Thanh Thư đang muốn trả lời, Đông Phương Mộ Tuyết lại đoạt nói trước:

– Chịu một kích toàn lực của bổn tọa, làm gì mà mấy cao thủ đến tương trợ lại dễ dàng như vậy chứ, bất quá…

– Bất quá cái gì?

Hạ Thanh Thanh gặp sự tình có chuyển cơ, vội hỏi.

Đông Phương Mộ Tuyết khóe môi cong lên, chỉ vào tống Thanh Thư:

– Bất quá tên tiểu tử này có công phu Hoan Hỉ Thiền Pháp khôi phục nội thương như một loại dược liệu tốt, chỉ cần có một nữ nhân cam nguyện hy sinh công lực toàn thân của mình trợ giúp cho hắn chữa thương, có lẽ rất nhanh khỏi hẳn…

Hạ Thanh Thanh nhướng mày, hồ nghi nói:

– Ta theo hắn lâu như vậy, như thế nào không biết còn có cách chữa thương như vậy chứ?

Hạ Thanh Thanh đương nhiên biết rõ Hoan Hỉ Thiền Pháp chữa thương công hiệu, nhưng không có nghe nói qua cái loại liệu pháp này…

Đông Phương Mộ Tuyết mặt không đổi sắc nói:

– Các ngươi đều cho rằng Tống Thanh Thư là một nam nhân thương hương tiếc ngọc, nếu dùng cái loại biện pháp này thì đối với thân thể, nữ nhân bị tổn hại rất lớn, cho nên hắn không muốn dùng đến trên người của các ngươi, vì vậy đương nhiên là ngươi không biết.

– Vậy ngươi lại làm sao mà biết được chứ?

Hạ Thanh Thanh cũng là một cái nữ nhân thông minh, không phải dễ mà lừa gạt đấy.

– Ngươi quên bổn tọa là ai sao? Ta đường đường là giáo chủ Ma giáo cho nên kiến thức rộng rãi, lúc trước Tống Thanh Thư tu luyện được Hoan Hỉ Thiền Pháp là do ta chỉ điểm hắn đi đến Thổ Phiên đây này.

Đông Phương Mộ Tuyết trong nháy mắt đáp.

Tống Thanh Thư nghe được trợn mắt há hốc mồm, Đông Phương Mộ Tuyết này không hổ là ngưu nhân thống lĩnh mười vạn giáo chúng, lời nói lừa dối thật sự là là làm cho người há miệng kinh ngạc a.

Lại nghe Đông Phương Mộ Tuyết còn nói thêm:

– Viên phu nhân, đây là thời điểm ngươi chứng tỏ ngươi yêu thương hắn đã đến, hãy giúp hắn chữa thương đi.

Hạ Thanh Thanh sắc mặt đỏ lên, nàng biết rõ dùng Hoan Hỉ Thiền Pháp chữa thương là sẽ có chuyện gì xảy ra:

– Rõ ràng là thương thế của Thanh Thư là do ngươi gây ra, tại sao ngươi không đến chữa đi…

– Thứ nhất, tu vi của ta cao xa hơn ngươi, nếu ta chữa thương cho hắn thì quá lãng phí một thân bản lĩnh thông thiên triệt địa…

Đông Phương Mộ Tuyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ…

– Thứ hai, rõ ràng ngươi muốn giết ta để báo thù, nếu như thời điểm này ta không còn có nội lực vì chữa thương cho hắn, chẳng phải là để cho ngươi mặc tình xâm phạm ta sao? Ta không có ngu như vậy.

Hạ Thanh Thanh biết rõ thời điểm này nếu mình hứa hẹn một câu, về sau không tìm đến Đông Phương Mộ Tuyết báo thù nữa, thì có thể sẽ hạ được một quân, thế nhưng những lời này nàng nói không nên lời, đành phải khẽ nói:

– Ta không còn công lực, chẳng phải là vĩnh viễn sẽ không có biện pháp tìm ngươi báo thù sao?

Đông Phương Mộ Tuyết cười khẩy nói:

– Chút tu vi võ công này của ngươi, cho dù có hay không công lực cũng đều báo thù không được…

Hạ Thanh Thanh sắc mặt khó coi, đối phương nói ra tuy rằng khó nghe, nhưng rõ ràng đây là sự thật.

Cắn bờ môi, Hạ Thanh Thanh thở ra một hơi:

– Vậy được… ta sẽ đến chữa thương cho Thanh Thư, các ngươi đi ra ngoài trước đi.

Đông Phương Mộ Tuyết phất tay đối với Lam Phượng Hoàng, Lam Phượng Hoàng mặc dù có vài phần không muốn, vẫn phải gật đầu, liền đứng dậy rời đi.

– Còn ngươi tại sao vẫn chưa đi?

Hạ Thanh Thanh cáu giận nói, nàng dù sao có thân phận là Viên phu nhân, những lúc cùng Tống Thanh Thư giao hoan thân mật thì luôn tránh né không cho tất cả mọi người biết, duy nhất ngoại lệ chỉ có công chúa A Cửu thì biết rõ mà thôi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người đã là tình cùng tỷ muội tuy hai mà một…

– Ta có nói là sẽ rời đi đâu này…

Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cười nói.

– Ngươi không đi, thì ta như thế nào như thế nào chữa thương cho Thanh Thư đây?

Nếu không có biết được rõ ràng là đánh không lại Đông Phương Mộ Tuyết, thì Hạ Thanh Thanh thời điểm này đã nổi giận nhào tới cùng Đông Phương Mộ Tuyết liều mạng rồi.

– Thì ngươi cứ tự nhiên đi là được rồi, ta sẽ không quấy rầy hai người đâu.

Đông Phương Mộ Tuyết vẫy tay, làm tư thế xin mời.

Một bên Tống Thanh Thư không hiểu Đông Phương Mộ Tuyết đang tính toán giở trò quỷ gì, chỉ đành tiếp tục chờ lấy tình thế tiến triển.

Gặp Hạ Thanh Thanh trầm mặc nhìn mình, Đông Phương Mộ Tuyết liền ra đòn sát thủ:

– Ngươi nếu như không muốn biết tung tích Viên Thừa Chí, thì khỏi cần tốn hao công lực, cứ giữ lấy cho mình đi.

Hạ Thanh Thanh lông mi run lên, hiển nhiên đã bị lời của Đông Phương Mộ Tuyết dẫn động tâm trí:

– Ta làm sao biết được ngươi có nói ngoa lừa gạt ta không?

– Xem ra nếu ta không tiết lộ ra một chút thì ngươi không cam lòng rồi…

Đông Phương Mộ Tuyết đứng chắp tay, thần tình làm như đang tại nhớ lại…

– Giống như Độc Cô Cửu Kiếm, Hỗn Nguyên Công cũng không phải là tâm pháp của bổn môn Hoa Sơn, tên gọi thật ra đúng phải là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chính là từ Thượng Cổ lưu truyền xuống môn thần công này, tương truyền ai mà luyện thành có thể đạt được cảnh giới thủy hỏa bất xâm, binh thạch bất thương bất diệt, bất quá người của phái Hoa Sơn kiến thức thiển cận, ngộ nhập lạc lối, không thể phát huy ra được uy lực môn thần công này vốn có…

Thấy Đông Phương Mộ Tuyết bỗng nhiên ngậm miệng không nói tiếp nữa, Hạ Thanh Thanh truy vấn:

– Sau đó thì sao?

Đông Phương Mộ Tuyết cười mà không phải cười liếc chỉ vào Tống Thanh Thư:

– Trước hãy chữa thương nam nhân của ngươi rồi nói tiếp…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.