– Đó là lúc ấy ta vì lo lắng sự tình báo thù sẽ làm cho Tống thanh Thư bị cuốn theo vào nguy hiểm, còn bây giờ ta tự chính mình báo thù, không cần hắn hỗ trợ, đương nhiên không tính là vi phạm lời thề.
Hạ Thanh Thanh một lần nữa nhặt lên Kim Xà kiếm hướng phía Đông Phương Mộ Tuyết…
– Đông Phương Bất Bại, chịu chết đi…
Đông Phương Mộ Tuyết cười mà không phải cười nhìn nàng:
– Không có Tống Thanh Thư hỗ trợ, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Hạ Thanh Thanh hô hấp dồn dập, cắn răng nói ra:
– Cùng lắm thì sẽ có một người chết…
– Viên phu nhân, có câu nói ta không biết có nên nói hay không?
Lam Phượng Hoàng lúc này cũng mặc vào y phục, đi tới nói ra.
– Có lời thối tha gì cứ nói…
Hạ Thanh Thanh đối với nữ nhân Ngũ Độc giáo trước giờ không có cảm tình gì, huống chi Lam Phượng Hoàng còn là người của Đông Phương Bất Bại, mới vừa rồi còn không biết liêm sỉ trần truồng câu dẫn Tống Thanh Thư, nàng khách sáo mới là lạ.
Lam Phượng Hoàng không quản đến ý, thanh âm vẫn là kiều mị như bình thường:
– Phu nhân mặc dù bề ngoài vẫn là Viên phu nhân, nhưng hiện tại đã là nữ nhân của Tống công tử, giáo chủ cũng đã là nữ nhân của Tống công tử, hai người đều là tỷ muội, nhưng mà Viên phu nhân lại vì một nam nhân khác mà cứ muốn đánh muốn giết, vậy thì mặt mũi của Tống công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/3349989/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.