🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
-Ngươi….

Hạ Thanh Thanh căm hận nhìn Đông Phương Mộ Tuyết, có thể nói Đông Phương Mộ Tuyết dù lo đối phó với Hạ Thanh Thanh nhưng mặt vẫn ung dung, rõ ràng không có ý định mở miệng nói nữa…

-Ngươi nếu như gạt ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.

Rơi vào đường cùng Hạ Thanh Thanh chỉ đành thỏa hiệp như vậy, bất quá dù sao cũng là chữa thương cho Tống Thanh Thư, cũng không có cái gì liên quan quá lớn.

Nhìn xem Hạ Thanh Thanh tại trước mặt Đông Phương Mộ Tuyết đem y phục từng món từng món cỡi ra, Tống Thanh Thư ánh mắt đều thẳng, liền truyền âm nhập mật cho Đông Phương Mộ Tuyết:

-Chuyện này cũng có thể sao?

Đông Phương Mộ Tuyết cũng truyền âm nhập mật hồi đáp:

- Ta vì muốn cho hậu cung của ngươi vui vẻ, thế nhưng là đào rỗng nói thật tâm tư, đến giây khắc này ngươi đừng nói với ta là ngươi không còn sức để cái đồ vật ấy sưng cứng dựng lên được đấy,..

Đông Phương Mộ Tuyết không thể không lo lắng, dù sao Tống Thanh Thư đã đại chiến hai trận, nhất là trận với Lam Phượng Hoàng càng là cố gắng làm cho đến tận xương, nếu là nam nhân khác lúc này chân không nhũn ra đã là giỏi lắm rồi, chứ đừng đề cập đến cái chuyện tập hợp làm cho cái đồ vật đó lại dựng thẳng lên khi trên người của Hạ Thanh Thanh chỉ còn cai yếm và cái tiểu nội khố…

-Nói đùa cái gì vậy,

Tống Thanh Thư hung hăng trừng mắt nhìn nàng, dường như nhận lấy vũ nhục,

-Tỷ năm đó Đông Phương Bất Bại trong chuyện giao hoan này tính là cái gì, đệ Tống Thanh Thư là kẻ động phòng bất bại, lần sau nếu có thời gian, tỷ nếu có bản lĩnh đừng có nhờ Lam Phượng Hoàng hỗ trợ, để xem không tỷ có quỳ xuống cầu xin đệ tha thứ hay không?

Đông Phương Mộ Tuyết nghe được trong lòng rung động, nhịn không được gắt một cái.

Trong một chốc lát này Hạ Thanh Thanh đã rúc vào trong lòng của hắn, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi:

-Thanh Thư, ngươi muốn ta làm như thế nào để giúp ngươi cứu chữa thương thế đây?

Tống Thanh Thư lại không phải là kẻ quân tử, trong chuyện giường chiếu lại càng không phải, liền thuận thế đẩy đầu nàng ép xuống bên dưới hạ thể của mình:

-Như vậy thì có thể giúp ta rồi…

-Nhưng cái đồ vật đó trên người của ngươi còn dính …mùi của những nữ nhân khác.

Từ bên dưới hạ thể của hắn vẫn còn cái mùi vị tanh hăng hỗn hợp chất lỏng của hắn cùng với Đông Phương Mộ Tuyết và Lam Phương Hoàng, làm Hạ Thanh Thanh nhíu mày.

-Ách….

Tống Thanh Thư có chút lúng túng,

-Nếu không ta đi rửa sạch vậy…

-Thôi …được rồi …

Hạ Thanh Thanh âm u thở dài một hơi, một lần nữa cúi đầu áp xuống cây côn thịt của hắn...

Tống Thanh Thư nữ nằm nữa ngồi nhìn xem lúc này Hạ Thanh Thanh ngoan ngoãn đang ở tư thế quỳ bò chổng mông dưới háng hắn, hai tay hợp nắm ra sức khuấy động côn thịt, khi thì bao vây cao thấp vuốt ve, mà cự vật của hắn thẳng tắp to dài, gắng gượng thô ráp tựa như nổi giận giương nanh múa vuốt với nàng, tựa như báo trước một trận mưa to gió lớn sắp đến.

Hạ Thanh Thanh mắt nhìn trước quy đầu cực đại, rốt cục bất đắc dĩ đem khuôn mặt hoàn mỹ tiếp cận quy đầu, đôi môi khiêu gợi xấu hổ không chịu nổi mở ra, chậm rãi nhấm nháp lấy sinh thực khí của hắn, dùng đầu lưỡi liếm láp lấy mã nhãn, còn Tống Thanh Thư dần dần phát ra tiếng hừ lạnh thư sướng, đầu lưỡi Hạ Thanh Thanh linh hoạt đã đầu nhập liếm khắp quy đầu Tống Thanh Thư, nàng tỉ mỉ liếm lấy sạch sẽ, tiếp theo nàng mới dùng miệng nhẹ nhàng ngậm lấy một đoạn quy đầu, dùng đầu lưỡi nhiệt tình mút lấy lỗ mã nhãn…

Đầu nàng tại giữa hai chân Tống Thanh Thư đong đưa khuấy động, bờ mông rất tròn tùy theo vặn vẹo, phun ra nuốt vào lộng lấy hung khí trong miệng,

"Chậc…chậc" tiếng bú mút côn thịt không ngừng vang lên, trên thân của nàng xiêm y đã bị Tống Thanh Thư xoáy lên lột sạch, thân thủ của hắn vuốt ve bắp đùi nhuyễn non của nàng, hướng lên sờ soạng đến gần chính giữa hai chân, ngón giữa nhẹ nhàng cắm vào cửa miệng âm động đã có chút trơn ướt, toàn thân nàng run run, cả khuôn mặt đỏ bừng, đầu ngón tay chạm vào bên trong âm động, bắp đùi của nàng liền kẹp chặt ngón tay của hắn, nhiệt tình yêu thương âm dịch bắt đầu tiết ra.

Nhìn trước mắt ngón tay của Tống Thanh Thư lật ra hai mép nhỏ màu đỏ hồng của Hạ Thanh Thanh, từ cửa miệng âm động đã tiết ra âm dịch sáng bóng, Đông Phương Mộ Tuyết khóe môi hơi cong lên, cũng lặng lẽ đi tới phía sau mông Hạ Thanh Thanh, nàng bỗng nhiên cảm nhận được một thân thể mềm mại trắng nõn dị thường áp vào sau lưng lưng, toàn thân run lên, vội hộc ra cây côn thịt, hỏi:

-Ngươi ……ngươi muốn làm gì?

-Chỉ là giúp ngươi một tay …

Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng liếm xuống khe mông của Hạ Thanh Thanh, thanh âm mang theo vô cùng dụ hoặc.

-Ngươi tránh ra ….. ta không muốn ngươi hỗ trợ,

Hạ Thanh Thanh lúc này ngượng ngùng đến cực hạn, thò tay muốn đẩy Đông Phương Mộ Tuyết ra, thật vất vả mới đẩy được đẩy được Đông Phương Mộ Tuyết, Hạ Thanh Thanh mặt đỏ tới mang tai, ngồi thẳng dậy khoác vội trên thân cái áo ngoài nhích người một khoảng cách, nghiến răng cả giận nói:

-Ngươi nếu muốn tiết thì tự phát tiết đi, đừng đụng đến ta.

Đông Phương Mộ Tuyết dường như đã tính trước, nghiêng người nằm ở trên giường, cười dịu dàng nhìn nàng:

- Ngươi nếu như không đến đây, đời này cũng đừng có biết tung tích Viên Thừa Chí ở nơi đâu...

-Ngươi….

Hạ Thanh Thanh vừa tức vừa vội, nghĩ thầm “ Trên đời này có nữ nhân nào vô sỉ như vậy chứ…” hận không thể nhào tới hung hăng cắn Đông Phương Mộ Tuyết một cái, đáng tiếc so võ công, thì nàng chỉ là đưa dê vào miệng cọp mà thôi.

Thừa dịp Hạ Thanh Thanh ngây người một chốc lát này, Đông Phương Mộ Tuyết một tay kéo Hạ Thanh Thanh trở lại:

-Tới đây đi.

-Ai da….

Hạ Thanh Thanh làm gì mà chống cự lại khí lực của Đông Phương Mộ Tuyết, thân người liền ngã nằm xuống, Tống Thanh Thư vội vàng đem nàng ôm lấy, đồng thời nhíu mày nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:

-Đừng có trêu ghẹo nàng quá mức …

-Đau lòng sao?

Đông Phương Mộ Tuyết tiến đến bên tai hắn, dùng một loại thanh âm truyền âm nhập mật cực kỳ mị hoặc nói ra,

-Ngươi không phải rất hiếu kỳ các nữ nhân khác vì sao lại thích phủ phục dưới thân của ta sao? Hôm nay ta tiện nghi cho ngươi sáng mắt một chút…

-Hay là lần sau tìm Lam Phượng Hoàng đến đây đi.

Tống Thanh Thư lo lắng Hạ Thanh Thanh khó chịu nổi, có chút do dự nói.

-Ngốc tử, ngươi cho rằng là ta muốn cùng Viên phu nhân thân mật sao? Chẳng qua là vì muốn hóa giải cừu hận giữa chúng ta mà thôi…

Đông Phương Mộ Tuyết tức giận nói.

-Nguyên lai là như vậy.

Tống Thanh Thư ngây người một chốc lát này, Đông Phương Mộ Tuyết đã từ phía sau lưng ôm lấy Hạ Thanh Thanh rồi.

Đông Phương Mộ Tuyết theo đằng sau Hạ Thanh Thanh, duỗi ra cánh tay trắng nõn nhẵn nhụi dịu dàng vuốt ve lấy bờ eo của Hạ Thanh Thanh, hai bâu vú đầy đặn, mềm mại dính sát lấy trên lưng ngọc nhuận bóng loáng kia, Hạ Thanh Thanh lập tức thân thể run lên, trong khoảnh khắc liền cảm giác được sau lưng này có một đôi bầu vú tròn to nặng trịch áp sát, Đông Phương Mộ Tuyết lập tức nhô ra cái lưỡi thơm tho, liếʍ láp tại trên cái cổ trắng ngọc, vành tai tú xảo, gò má phấn nhuận, trên mũi ngọc trêu đùa. Hạ Thanh Thanh bị Đông Phương Mộ Tuyết vỗ về chơi đùa, trong lòng hỗn loạn không thôi, nàng há miệng muốn kêu lên phản ứng với Đông Phương Mộ Tuyết, thì cặp môi thơm mềm mại lại bị Tống Thanh Thư ngậm lấy….

Hạ Thanh Thanh nào trải qua trận chiến như vậy, một ôn nhu tinh tế tỉ mỉ, một dương cương cường ngạnh, cũng không lâu lắm liền quân lính tan rã, chỉ có thể phát ra tiếng khóc rên không ra tiếng như là than thở…

Nhìn qua trên giường hai tuyệt sắc giai nhân như xà mỹ nữ quấn quýt si mê, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong lòng phanh phanh trực nhảy, toàn thân huyết dịch đều nhanh sôi trào, đâu còn quản được nhiều nữa, bờ môi của Hạ Thanh Thanh đã là hơi sưng đỏ, nàng nhắm đôi mắt sáng, yêu kiều thở hổn hển, bộ dáng phiêu phiêu dục tiên mê người, dục hỏa tăng vọt, Tống Thanh Thư phát ra một tiếng gầm nhẹ, đầu nhập vào tràng diện hương diễm nóng bỏng kích thích trước mắt kia.

Trước ngực Hạ Thanh Thanh, đôi bầu vú tràn ngập co dãn bị một đôi ma chưởng của Tống Thanh Thư dùng sức mà xoa nắn lấy, biến hóa lấy thành nhiều hình dạng, cũng truyền đến trận trận khoáı cảm làm cho Hạ Thanh Thanh phảng phất bị điện giật run rẩy.

Tống Thanh Thư tiến công, đồng thời sau lưng Hạ Thanh Thanh thì Đông Phương Mộ Tuyết cũng nhô lên cặp nhũ phong ngạo nhân, tại trên lưng trắng trơn mềm chậm rãi ma sát cọ lấy, bị trước sau song trọng kích thích, Hạ Thanh Thanh không còn có chút nào năng lực chống cự, rất nhanh triệt để rơi vào tay giặc tại trong hải dương dục vọng.

Lúc này thân thể tuyết trắng xinh đẹp của Hạ Thanh Thanh hiện ra phi sắc say lòng người, một đôi mỹ mâu thâm thúy đã ướt át mê ly, xuân ý nhộn nhạo, một đôi tay ngọc non mềm trắng nõn tại trên thân thể trần trụi của Tống Thanh Thư không ngừng vuốt ve, Tống Thanh Thư nhìn xem gần trong gang tấc nhan sắc thanh tú, cúi người mút lấy đôi môi mềm, đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng Hạ Thanh Thanh, nuốt lấy nước bọt của nàng..

-Um…

Hạ Thanh Thanh hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẻ nhếch, nàng vong tình duỗi ra cái lưỡi trơn ướt mềm nhuyễn cùng đầu lưỡi Tống Thanh Thư kịch liệt quấn quanh cùng một chỗ, toàn thân nóng hổi như lửa, ý thức đã bị bị đốt cháy hầu như không còn, tựa hồ giờ đây chỉ có nóng bỏng phối hợp xuyên thấu qua như vậy, mới có thể trì hoãn được nội tâm đói khát bạo động của nàng.

Tống Thanh Thư trong mắt màu đỏ dục hỏa đại thịnh, dịu dàng vuốt ve thân thể yêu kiều Hạ Thanh Thanh, cặρ vú đầy đặn nắm trong tay, màu sắc cùng mùi thơm cũng làm cho người nhịn không được muốn cắn lên một ngụm.

-Xem ra Viên phu nhân đã đợi không kịp rồi...

Tống Thanh Thư cúi người tại bên tai Hạ Thanh Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm, trở người dạng hại chân nàng ra, bờ eo hơi dùng sức, cây côn thịt nóng rực lập tức chui vào trong cái âm huyệt tĩnh mịch kia, cảm giác chặt trất làm cho Hạ Thanh Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt lộ ra thần sắc say mê.

Côn thịt Tống Thanh Thư sau một một hồi cường lực ra ra vào vào trong âm động, thân thể Hạ Thanh Thanh như một con thuyền nhỏ trong biển rộng loạng choạng, lúc này Hạ Thanh Thanh xuân tình tràn đầy, mị nhãn như tơ, tiếng rên rỉ sung sướng càng lúc càng lớn, mà côn thịt Tống Thanh Thư càng cuồng mãnh hữu lực khuấy động bên trong âm động, làm cho Hạ Thanh Thanh có một loại cảm giác thân thể bị nhét vào tràn đầy, trong đầu nàng trống rỗng, cái gì cũng không còn nghĩ tới.

…………………………………………………………………………

Theo thời gian trôi qua, Tống Thanh Thư càng hưng phấn, nội tâm hỏa diễm rừng rực, dục hỏa bị khơi mào triệt để bạo phát ra, làm hắn rất nhanh đút vào rút ra, Hạ Thanh Thanh toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, khí lực cũng đã không còn có, lúc này cặp môi thơm kiều diễm ướt át của Đông Phương Mộ Tuyết tại trên đôi môi non mềm Hạ Thanh Thanh ma sát trêu đùa, sau đó nhổ ra đầu lưỡi phấn nộn, thăm dò vào trong miệng Hạ Thanh Thanh, Hạ Thanh Thanh cảm giác được một cỗ lạnh buốt trơn trượt nhập vào trong miệng mình, nàng cũng dây dưa lấy đầu lưỡi của Đông Phương Mộ Tuyết, hai cái lưỡi thơm tho mỹ nữ kịch liệt dây dưa cùng một chỗ, cùng phát ra ngọt ngào tiếng “ um.. um…”

Vào lúc Tống Thanh Thư một hồi mạnh hơn kịch liệt chạy nước rút, âm động Hạ Thanh Thanh bị cây côn thịt kia đánh vào cuồn cuộn phong ba dẫn tới khoái cảʍ mãnh liệt làm cho trong lòng cuồng loạn rung động, thể xác và tinh thần trầm mê trong nhục dục, hai chân Hạ Thanh Thanh chăm chú vòng tại bên hông Tống Thanh Thư càng lúc càng vô lực, thân thể yêu kiều run rẩy càng thêm lợi hại, cuối cùng sâu trong hoa tâm không ngừng tích lũy khoái cảm đến cực hạn từ bụng dưới dâng lên, truyền khắp toàn thân, cái loại khoái cảm này vừa quen thuộc lại lạ lẫm, phảng phất đằng vân giá vụ, làm cho Hạ Thanh Thanh nhịn không được nhô lên cái mông trắng, dùng sức đỉnh hướng lên, hai tay càng là ôm chặc lấy đầu Đông Phương Mộ Tuyết, dùng sức mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng…

Không đến một lát, Hạ Thanh Thanh thân thể yêu kiều chợt cứng ngắc, phảng phất thời gian tại thời khắc này bị lắng đọng lại. Tống Thanh Thư đem hết toàn lực nặng nề những kích cuối cùng, tiến quân thần tốc, thật sâu chống đỡ tại sâu trong hoa tâm tĩnh mịch của Hạ Thanh Thanh..

-Á…a…..a…..

Nhiều tiếng rên rỉ, xuyên vân nhập tiêu, yêu kiều thở hổn hển Hạ Thanh Thanh rung giọng nói:

-Thanh Thư… ta không được, ta không được... ta... muốn ….

Theo một tiếng thét lên, Hạ Thanh Thanh căng cứng thân thể yêu kiều bỗng dưng mềm nhũn, bộc phát ra từng cỗ âm tinh làm cho người vạn phần thư sướng, đào nguyên u cốc như nước lũ trào ra, chỉ là Tống Thanh Thư vẫn còn chưa đủ, không có đợi cho cao trào của Hạ Thanh Thanh biến mất, cây côn thịt đằng đằng sát khí tại trong u cốc của nàng tiếp tục động tác, Hạ Thanh Thanh cao trào chưa lui, thân thể vẫn còn cực độ mẫn cảm, làm gì có thể thừa nhận Tống Thanh Thư mãnh liệt kích thích như vậy. Lập tức thân thể yêu kiều tại thân dưới Tống Thanh Thư lại như linh xà vặn vẹo rên rỉ...

…………………………………………………………………………

Mãi đến khi Hạ Thanh Thanh nằm xụi lơ, đôi mắt nhắm chặt nằm thở dốc, Tống Thanh Thư đem mục tiêu chuyển dời đến trên người Đông Phương Mộ Tuyết.

Hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Mộ Tuyết, chỉ thấy nàng lúc này trong mắt đẹp đã là sóng nước giàn giụa, một đôi tay trắng nõn vuốt ve thân thể Hạ Thanh Thanh, thân thể mê người của Đông Phương Mộ Tuyết với cặp nhũ phong đầy đặn cao ngất, trên đỉnh bâu vù hai đầu núm vú đỏ bừng nở rộ run rẩy như hoa sơn trà đón gió nhẹ, phía dưới cái âm hộ, cỏ thơm um tùm hiện ra mê người hấp dẫn.

Tống Thanh Thư tựa như một con báo đi săn vồ mồi hung hăng đánh về phía Đông Phương Mộ Tuyết, lúc này Tống Thanh Thư một đôi sắc thủ theo từ cái gò mu phồng lên của Đông Phương Mộ Tuyết đi đến khu rừng rậm đen thần bí mê người….

Tống Thanh Thư không cần dấu tay cũng biết, từ chỗ đó đã là hồng thủy tràn lan, mà đôi mắt động tình của Đông Phương Mộ Tuyết cũng đang chờ mong Tống Thanh Thư mau chóng cày cấy tưới tắm mảnh ruộng của mình, nói:

-Tiểu tử ngươi.. ta muốn... không được trêu chọc nhân gia nữa... nhanh lên cho ta... nhanh...

Đông Phương Mộ Tuyết nhịn không được dục hỏa nội tâm thiêu đốt, không để ý xấu hổ, nhìn Tống Thanh Thư cầu hoan: ...

Tống Thanh Thư tà tà cười, trêu tức nhìn xem Đông Phương Mộ Tuyết, một bàn tay duỗi đến rãnh sâu khe mông của nàng, sờ nhẹ lên hậu đình hoa cúc nàng, lập tức thân thể tuyết trắng mềm mại lập tức liền căng cứng...

Tống Thanh Thư đem Đông Phương Mộ Tuyết đặt nằm úp lên trên thân thể Hạ Thanh Thanh, để cho hai nàng mặt đối mặt, khiến hai thân thể đồng dạng phấn nộn cùng một chỗ, Đông Phương Mộ Tuyết nhanh chóng mở ra đôi môi gợi cảm, hôn lên miệng anh đào Hạ Thanh Thanh, bị hai lần cao trào tiết thân, khiến cho nàng hoàn toàn hãm sâu tại trong khoái cảm vô hạn, Hạ Thanh Thanh không cách nào tự hỏi, trong đầu trống rỗng, nàng theo bản năng hé miệng, nghênh đón lấy đầu lưỡi Đông Phương Mộ Tuyết xâm nhập.

Đông Phương Mộ Tuyết cùng Hạ Thanh Thanh lửa nóng hôn hít mút lưỡi với nhau, đầu lưỡi hồng phấn trong miệng hai mỹ nhân quấn quít ra ra vào vào, ngươi tới ta đi, có công có thủ, cảnh tượng hương diễm, hai nàng trần trụi chăm chú ôm cùng một chỗ, hai cái lưỡi dùng sức mà hút mút dây dưa, thôn tính hạ đối phương bằng nước bọt, các nàng có thể cảm nhận được hương dịch tan ra cùng một chỗ.

Tống Thanh Thư cười tà, côn thịt của hắn theo từ phía sau giữa hai chân Đông Phương Mộ Tuyết mãnh liệt nhấn sâu vào bên trong, làm nàng run lên, miệng thốt ra tiếng kêu, lại bị Hạ Thanh Thanh ngăn ở trong miệng nên chỉ có thể theo trong mũi ngọc tràn ra một tiếng kiều hừ.

Đôi bầu vú cao ngạo của Đông Phương Mộ Tuyết theo động tác Tống Thanh Thư dùng sức để côn thịt xuyên thấu qua thân thể nàng nặng nề va chạm mà lay động bất định, vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ, lại cùng với hai bầu vú Hạ Thanh Thanh ma sát đụng chạm lấy, Đông Phương Mộ Tuyết từ nơi tư mật, bị đánh sâu vào như nước thủy triều, khoái cảm dâng lên liên tục, nhìn xem từng làn sóng mông tuyết trắng chói mắt tại trước mắt không ngừng lắc lư, làm dục hỏa trong cơ thể Tống Thanh Thư triệt để phát nổ, trở nên cuồng dã, thậm chí có một loại khuynh hướng bạo ngược.

Ngón tay của Tống Thanh Thư sau khi thấm dính âm dịch trơn nhớt của Đông Phương Mộ Tuyết, đầu ngón tay đột nhiên cắm vào chính giữa khe mông Đông Phương Mộ Tuyết, đụng chạm vào trong hậu đình của nàng….

-Ui... a…a..

Đông Phương Mộ Tuyết liền phát ra tiếng rên chói tai, cái mông nhô lên tựa như muốn ngón tay cắm sâu vào thêm bên trong hậu đình của nàng, đầu ngẩng lên, màu đen mái tóc giữa không trung lay động bay múa.

"Nơi này của ngươi đã mẫn cảm như vậy, cắm vào khẳng định cũng có được nhiều khoái hoạt..."

Tống Thanh Thư thầm nghĩ, tồi tách ra hai mảnh mông tròn thịt Đông Phương Mộ Tuyết, khe mông thật sâu, hậu đình đỏ hồng hơi chút tách ra, tựa như một đóa hoa cúc mê người chờ hái vậy.

Tống Thanh Thư liền đem ngón tay chậm rãi thẳng tiến vào ở chỗ sâu trong hậu đình của nàng, từ trong hậu đình ngón tay tùy ý ra ra vào vào, bên dưới côn thịt hung hăng tăng tốc đánh úp vào trong âm động, sảng khoái phía trong thân thể làm cho Đông Phương Mộ Tuyết rên rỉ như khóc, đôi nhũ phong Đông Phương Mộ Tuyết cũng đang đè ép trước ngực hai bầu vú của Hạ Thanh Thanh, mồ hôi trong suốt vẩy ra, trong không gian đầy dẫy mùi vị dâm mỹ vô cùng mê người …

Theo côn thịt Tống Thanh Thư từ ở phía sau Đông Phương Mộ Tuyết cường lực cuồng mãnh chạy nước rút, thân dưới Đông Phương Mộ Tuyết âm động ướt át cùng với hậu đình, gò mu cùng gò mu Hạ Thanh Thanh cùng một chỗ ma sát lẫn nhau, khoái cảm lại lần nữa theo từ bụng dưới Hạ Thanh Thanh luồn lên, lập tức truyền khắp toàn thân, hô hấp Hạ Thanh Thanh càng ngày càng dồn dập, thân thể yêu kiều càng lúc càng lửa nóng, mở ra mỹ mâu, vong tình cùng Đông Phương Mộ Tuyết chăm chú ôm chặt kích hôn.

Tống Thanh Thư sau một hồi rất nhanh co rúm, gầm lớn một tiếng, đem toàn bộ tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào trong hoa tâm Đông Phương Mộ Tuyết.

Đông Phương Mộ Tuyết bị bỏng đến thân thể yêu kiều một hồi run rẩy, cuối cùng cùng với Hạ Thanh Thanh trèo lên đỉnh phong.

…………………………………………………………………………

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Thanh Thanh thật vất vả mới ngồi thẳng lên, vẻ mặt ửng hồng, mái tóc dài lộn xộn tán lạc tại trước hai bầu vú no tròn, che chắn thân thể mềm mại uyển chuyển động lòng người:

-Hiện tại ngươi có thể nói rồi a..

Đông Phương Mộ Tuyết lúc này lười biếng nằm ở trong ngực Tống Thanh Thư, miệng dán lỗ tai của hắn oán giận nói:

-Khuc Phi Yên quả nhiên nói không sai, ngươi chính là loại cầm thú, vừa rồi suýt chút nữa ngươi đã làm cho eo ta vặn gãy, cũng không quản đến ta vừa mới hết tổn thương.

-Ai bảo tỷ khi dễ Viên phu nhân, ta muốn thay nàng lấy lại công đạo.

Tống Thanh Thư khóe môi tận hứng vui vẻ.

-Chờ đến lúc ta đánh thắng ngươi rồi, thì đến lượt ta ở phía trên…

Đông Phương Mộ Tuyết cả giận nói.

-Chỉ sợ tỷ đời này đã không còn có cơ hội đó rồi.

Tống Thanh Thư cười híp mắt nhìn nàng.

Đông Phương Mộ Tuyết không có phản bác được, đang thời điểm hờn dỗi, thì nghe được Hạ Thanh Thanh nói ra, tức giận đáp nói:

-Nói cái gì chứ?

-Ngươi như thế nào lại nói không giữ lời vậy? Ta đã…

Hạ Thanh Thanh suýt bị kích động ngất đi…

Tống Thanh Thư vội đứng dậy an ủi nàng, đồng thời đối với Đông Phương Mộ Tuyết nói ra:

-Tốt rồi, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, đệ cũng rất muốn biết…

-Ngươi làm gì cứ muốn giúp nàng mà không giúp ta ..

Đông Phương Mộ Tuyết bất mãn nói.

-Ai bảo võ công của tỷ cao như vậy, nếu đệ giúp tỷ, thì Viên phu nhân sẽ bị tỷ khi dễ đến chết sao a.

Tống Thanh Thư cười khổ nói.

-Ngươi…..

Bất quá cuối cùng Đông Phương Mộ Tuyết cũng đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra, thật ra thì nàng rất sớm đã biết được sự tình mình là Đông Phương Bất Bại, không thể lừa gạt Hạ Thanh Thanh cả đời, bởi cái gọi là phòng ngừa chu đáo, nàng rất sớm tự hỏi chuyện này nên xử lý như thế nào.

Có một ngày nàng nắm được tin tức từ thuộc hạ dưới tay, báo là cảnh nội Liêu quốc có một người rất giống Viên Thừa Chí xuất hiện, tướng mạo hay là võ công đều y hệt là hắn, ngay từ đầu nàng cũng không quan tâm đến, dù sao nàng đối với công lực của mình rất có lòng tin, không có ai chịu đựng được một kích trí mạng của nàng mà còn có thể còn sống sót, bất quá lần này xuôi nam, trên đường đi đến Kim Xà doanh, nàng chợt nảy ra ý nghĩ đi xem xét mộ của Viên Thừa Chí thử xem, thì phát hiện bên trong mộ trống không.

-Chuyện này không có thể, chính tay ta tự tay an táng Viên đại ca..

Hạ Thanh Thanh kinh hô nói.

Đông Phương Mộ Tuyết liếc nàng:

- Loại sự việc này rất dễ dàng điều tra, ta lừa gạt ngươi để làm gì? Ngươi tự đi đến đó nhìn xem chẳng phải là sẽ biết sao…

-Có khi nào là cừu gia của hắn, đến đánh cắp thi thể?

Tống Thanh Thư cau mày nói, theo góc độ của hắn mà nói, Viên Thừa Chí hồi sinh đối với hắn một chút chỗ tốt gì cũng không có, dù sao hắn tiếp nhận danh hào của đối phương và luôn cả địa bàn, thậm chí là thê tử của Viên Thừa Chí .

Đương nhiên, Tống Thanh Thư cũng không đến mức âm u như vậy, nếu như Viên Thừa Chí thật sự còn sống, hắn cũng không sợ bị Viên Thừa Chí cạnh tranh, theo cục diện mà nói, song phương đã không còn là đối thủ chung một tầng nữa...

-Ta lúc trước cũng nghĩ như vậy, dù sao chết mà hồi sinh thì quá mức vượt qua lẽ thường,

Đông Phương Mộ Tuyết cũng suy nghĩ giống như Tống Thanh Thư, vì vậy đến lúc ngoài chiến trường, nàng cũng còn tồn tại ý định mượn đao giết người để diệt trừ Hạ Thanh Thanh, vừa rồi Hạ Thanh Thanh lại dốc sức liều mạng cùng nàng, vào thời điểm Tống Thanh Thư lâm vào thế khó xử, trong đầu nàng bỗng nhiên toát ra một ý niệm "Nếu Viên Thừa Chí còn sống thì tốt rồi….”

Ý nghĩ này một khi xuất hiện ra, thì không vãn hồi được, lúc trước có rất nhiều ý chi tiết thì lại không để ý đến để phân tích hợp thành một tuyến. Trên thế gian này có rất nhiều chuyện đều là như vậy, trong lòng nếu không tồn tại ý niệm nào trong đầu, thì sẽ có vô số lý do chối bỏ các chi tiết kia, nhưng một khi trong đầu cho rằng những chi tiết kia là có khả năng xảy ra, như vậy cho dù có nhiều khó khăn hơn nữa, thì đều xem xét để vượt qua từng chi tiết một….

Đông Phương Mộ Tuyết chính là như vậy, một khi cho là Viên Thừa Chí có thể còn sống là điều kiện tiên quyết, thì nàng phát hiện có rất nhiều cho tiết có thể giải thích rồi.

-Nghe qua một hồi, thì đây chỉ là suy đoán của ngươi…

Hạ Thanh Thanh nghe xong một hồi, rốt cuộc nhịn không được, nàng để cho Đông Phương Mộ Tuyết nắm mũi dắt đi như vậy, chính là vì muốn biết rõ tung tích Viên Thừa Chí, cho nên cái đáp án này, hiển nhiên không thể làm cho nàng thoả mãn.

-Đương nhiên không chỉ là như vậy,

Đông Phương Mộ Tuyết điềm tĩnh giải thích nói, nàng vừa rồi sở dĩ kéo dài thời gian dây dưa với Hạ Thanh Thanh, có một nguyên nhân cũng bởi vì nàng cần có chút thời gian để làm rõ mạch suy nghĩ của mình, lúc này nàng đã đem tất cả các chi tiết suy luận không sai biệt lắm,

-Đúng là thế nhân không ai tin Viên Thừa Chí còn sống, đó là vì nhìn vào công lực của ta, một kích toàn lực đánh trúng yếu huyệt trên đầu, thì không ai có thể còn sống sót được…

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Đừng nói là Viên Thừa Chí, lấy công lực của đệ, nếu không vận công hộ thể thì bị tỷ đánh trúng cái bộ vị đó, cũng là lành ít dữ nhiều.

-Không sai….

Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói,

- Thế nhưng ta nghĩ lại, nếu Viên Thừa Chí còn sống, thì tất nhiên phải có thứ gì đó trợ giúp hắn tránh thoát được một kiếp, hắn bị đánh trúng chính ngay trán, nơi đó không có khả năng có hộ giáp bảo vệ, nghĩ tới nghĩ lui, thì chỉ có thể là do hắn tu luyện loại nội công nào đó…

-Hỗn Nguyên Công làm gì có thần kỳ như vậy chứ?

Thân là thê tử của Viên Thừa Chí, Hạ Thanh Thanh đương nhiên đối với môn nội công này cũng biết không ít. Lúc này tâm tình của nàng cực kỳ mâu thuẫn, có một phương diện hy vọng Viên Thừa Chí vẫn còn sống, còn một phương diện khác thì muốn hủy bỏ cái khả năng này…

-Hỗn Nguyên Công không có thần kỳ như vậy, nhưng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công thì có đấy…

Đông Phương Mộ Tuyết cười nói.

-Cửu chuyển Hỗn Nguyên Công?

Tống Thanh Thư nhướng mày, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua tên tuổi môn võ công này, chứ đừng nói chi là Hạ Thanh Thanh…

Đông Phương Mộ Tuyết cũng không có vội giải thích môn công pháp này, nói:

-Phái Hoa Sơn là một môn phái có nhiều võ công kỳ ảo, đời này này mặc dù phái Hoa Sơn có chút xuống dốc, nhưng mỗi thời kỳ đều có cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chủ yếu chính là Hoa Sơn ẩn giấu bí tịch võ công vô cùng phong phú, ví như Độc Cô Cửu Kiếm của Phong Thanh Dương, lại còn có Quỳ Hoa Bảo Điển, năm đó Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta chính là giành được từ phái Hoa Sơn.

-Quỳ Hoa Bảo Điển là từ phái Hoa Sơn mà Nhật Nguyệt thần giáo có được..

Hạ Thanh Thanh giật mình, uy danh hiển hách của Quỳ Hoa Bảo Điển trong giang hồ, nàng tuyệt không nghĩ tới còn có tầng nguồn gốc này.

-Không sai..

Tống Thanh Thư gật đầu nói..

Kỳ thật ngoại trừ Quỳ Hoa Bảo Điển, lúc trước Nhật Nguyệt thần giáo còn nhận được tin tức, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cũng giấu ở bên trong phái Hoa Sơn, chỉ tiếc lần đó trên Hoa Sơn mai phục toàn là cao thủ tinh anh của Ngũ Nhạc kiếm phái, Nhật Nguyệt thần giáo đụng độ cũng bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng mới cướp được Quỳ Hoa Bảo Điển, khi ấy chưa có phát hiện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công tồn tại. Kể rõ lại đoạn chuyện cũ này vô cùng thê thảm, Đông Phương Mộ Tuyết cũng là bồi hồi xúc động, dừng một chút nàng tiếp tục nói,

- Nếu như Viên Thừa Chí thật sự chết mà hồi sinh, như vậy chỉ có một nguyên nhân: Hỗn Nguyên Công thật ra chính là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công trong truyền thuyết…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.