Y nằm trong lòng hắn, ánh mắt mập mờ, có lẽ do độc tính vẫn chưa tiêu tán hết lại còn bị mất máu quá nhiều khiến y đến cả nhíu mày cũng không được, cả thân không còn chút khí lực.
Hắn nhìn y nằm trong người nằm trong ngực mình, hắn mấp mấy môi khẽ gọi:
'' Sư tôn?"
Y nâng mắt lên nhìn hắn không lên tiếng.
" T...ta.."
" Chuyện gì mà ngươi lúc trong chùa tới bây giờ đều lấp bấp thế kia?"_Y nhỏ giọng nói.
Hắn hít một ngụm khí lạnh liền mở miệng:" Sư tôn nếu ta nói ra, người,,,người sẽ tha thứ cho ta, người sẽ...sẽ không hận ta rồi bỏ ta chứ?"_Hắn không nhìn y.
" Vi sư là sư phụ ngươi, nói bỏ là bỏ sao. Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?"_Y hơi tò mò mà nhìn hắn.
" Ta..Sư tôn người trọng sinh đúng không?''
Y mở to mắt, phút chút ánh mắt tối sầm, cơ thể không tự chủ mà run lên.
" N...ngươi nói gì thế? Ta...còn chưa chết...T..Trọng sinh cái gì..''
Hắn liền lựa một gốc cây để y ngồi xuống, bản thân thì ngồi đối diện y.
'' Sư tôn, người đừng lừa ta. Sư tôn, ta xin lỗi người. Ta..."
" Ngươi biết khi nào?"_Y cố gắng ép xuống cơn hoảng loạn kia mà nhìn hắn.
" Vừa nãy...yêu nữ đó nói là đã xâm nhập xem kí ức của người....Sư tôn t..ta cũng là trọng sinh..."_Giọng hắn khàn đi.
'' Sư tôn, ta xin lỗi người. Làm ơn sư tôn, là ta sai. Lúc đó không tìm hiểu rõ mọi chuyện. Làm ơn xin người đừng bỏ ta...''_Hắn cúi người ôm lấy eo y, vùi đầu vào ngực y.
Trần Minh Triết cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/220646/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.