"Ưm..."
Nam nhân đang ngủ say sưa lại có cảm giác như một bàn tay vỗ nhẹ lên mặt mình, khó chịu cựa quậy xoay mặt chỗ khác. Người nọ vẫn đưa bàn tay mềm lên véo nhẹ má nam nhân đang ngủ kia. Lúc này có vẻ rất bực tức mà mở mắt ra liền đảo tròng tìm người đang nhéo mình kia. Vừa liếc qua đã thấy người nọ một thân bạch y, mắt sói không lạnh lùng lại còn ôn nhu nhìn nam nhân kia, ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, một tay đưa lên vuốt vuốt tóc hắn, khóe môi cong nhẹ.
Nam nhân cả kinh không nhìn được được hơi chống tay dậy như muốn nhìn rõ người trước mặt lại như hơi hoảng mà đầu tránh ra một chút. Mốt lúc lâu mới chịu mở miệng, giọng không lớn cũng không nhỏ gọi: "Sư tôn..."
Y nhân kia dường như bị hành động của hắn chọc, nhịn không được liền bật cười thành tiếng: "Phì...". Nam nhân nhìn chằm chằm người vừa cười kia liền không nói không rằng mà nhào đến ôm lấy, cả hai ngã mạnh trên đất.
"Ui da, ngươi có biết đau lắm không hả? Cái lưng của ta..."_Y nhân nhíu mày trách móc hắn.
Người kia lại như không quan tâm ôm lấy người trong lòng, thều thào: "Minh Triết..."
"Ha, to gan thật. Nay lại dám gọi thẳng tên ta."_Y cười nhàn nhạt.
"..."
"...Hay là lâu rồi vi sư không trách phạt dạy dỗ ngươi, ngươi liền như vậy. Đúng không...Hạ Vũ"
Hắn ôm y càng chặt: "Đúng, là ta sai. Sư tôn dạy rất phải."
Trần Minh Triết vỗ nhẹ vai hắn: "Được rồi, người mau ngồi dậy đi. Lưng ta đau lắm rồi."
"À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117073/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.