Tiếng động quá lớn, Hàn Anh bên ngoài nghe thấy liền lo lắng chạy vào. Vừa mở cửa đã thấy Hạ Vũ quỳ dưới đất ôm đầu khóc lớn. Hàn Anh chạy lại chỗ hắn, tay nắm lấy bả vai lắc lắc, gọi: "Thái tử, Thái tử. Người sao vậy?"
"Sư tôn...đừng đi... Ở lại đi mà..."_Hắn ôm lấy đầu, khóc lóc van xin không một lần ngẩn mặt lên.
"Thái tử..."_Hàn Anh rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt tựa như đau lòng lại vừa thương xót.
Hạ Vũ lại có thể vì y mà trở thành như thế này ư? Vì y từ bỏ tất cả, đến cả việc hắn làm Thái tử cũng chẳng buồn nhớ đến...
Hàn Anh hít một hơi sâu bình ổn lại cảm xúc, cậu cố gắng không rơi nước mắt từ từ đứng dậy xoay lưng đi: "Người đợi chút, ta...ta gọi Vương gia đến..."
Nói rồi liền nhanh chóng bước đi, e rằng nếu ở lại thêm chút cậu không thể kìm lòng mình được nữa. Hắn thì lại vô tâm, tựa hồ lại không nghe lấy một câu của cậu nói chỉ biết rằng hắn luôn lẩm bẩm gọi y, đau đớn quỳ rạp trên đất lạnh không ngừng cầu xin Trần Minh Triết trở lại...
Trần Minh Triết là thần tiên trong lòng hắn.
Sư tôn của hắn là một viên sạch ngọc sáng, xinh đẹp nhất mà hắn có được.
Y chính là báu vật mà ông trời ban tặng hắn.
Cớ sao bây giờ lại để bọn họ đứng cách nhau giữa ranh giới sinh tử. Một người ngoảnh mặt bỏ đi không bao giờ trở lại, mổ kẻ ngốc đứng chờ vẫn không thấy hồi âm. Tạo hóa thật biết cách trêu đùa con người, gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117074/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.