Y cứ ở trong phòng suốt mấy ngày liền, không ăn không uống. Bản thân không những đã không khỏe mà lại khiến cho bệnh tình trở nặng thêm. Trần Minh Triết nằm trên giường ho sặc sụa, cơ thể nóng như lò đốt. Y ghét uống thuốc nên cũng chẳng sai bảo người mang thuốc đến, lười biếng nằm mãi trên giường.
Cốc...cốc...cốc.
Y giọng yếu ớt lên tiếng: "Ai?''
"Là ta."_Người bên ngoài đáp lời y.
"Lạc An."_Y lẩm bẩm.
Trần Minh Triết cố gắng ngồi dậy, bước xuống giường đi đến cửa mở ra. Bên ngoài không chỉ là Lạc An còn có Hạ Luân.
"Khụ...khụ...khụ..."_Cửa vừa mở, gió lạnh bên ngoài lùa vào khiến y ngay lập tức ho đến lợi hại.
Hạ Luân thấy y có vẻ đứng không vững liến đỡ y vào trong: "Đệ...Sao lại thành như thế rồi?"
Gương mặt y tái nhợt, môi mỏng không còn giọt máu mấp mấy đáp: "Ta không sao."
Lạc An cũng bước vào, thuận tay đóng cửa lại, đến gần bàn giúp Hạ Luân kéo ghế cho y ngồi xuống. Hai người ngồi cạnh đó.
Lạc An liền giở giọng trách móc: "Sao thế? Chẳng phải lần trước ngươi sắp khỏi bệnh rồi sao. Đột nhiên lại không chịu ăn uống rồi để bản thân phát bệnh như thế?"
Gương mặt mang vẻ tức giận cùng châm chọc nhưng lại có chút lo lắng. Giọng nói tuy là châm biếm lại cũng nghe ra bao phần quan tâm người. Lạc An dùng một tay cầm tay áo, tay còn lại rót đưa cho y một ly trà nóng.
"Mạng cũng lớn thật, như thế mà cũng không khiến ngươi chết."_Lạc An lườm y.
Y nhận lấy ly trà, không nhịn được mỉm cười nhẹ: "Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117066/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.