Ba ngày nay, Trần Minh Triết trong mấy ngày này không bước được một chân ra khỏi phòng, cứ ngồi rồi nằm lì ở trên giường. Hạ Vũ không cho y đụng tới việc gì cũng không cho y đi đâu.
Tuyết thì rơi đầy trời, hắn suốt ngày ru rú ở bên cạnh y rồi lại chạy tới Thu Hải Đường nấu đồ ăn cho y. Trần Minh Triết nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, y chỉ bị sốt thôi chứ có gãy chân hay tay gì đâu mà hắn cứ bắt y ở yên một chỗ, nhìn cứ giống như cha chăm sóc cho đứa con mới chào đời vậy. Lại còn không cho y tự ăn mà cầm muỗng đòi phải đút y ăn bằng được. Thật hết nói nổi.
Kệ đi, dù sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ở cạnh hắn như thế cũng tốt.
Y vốn là người kiệm lời, tính khí là khó làm cho rất nhiều người ghét y. Y luôn lủi thủi một mình cũng đã quen, bây giờ người y thầm thương trộm nhớ ở cạnh chăm sóc y, y làm sao có thể từ chối được. Cứ hưởng thụ trước khi nó biến thành cho tàn đi.
Đang yên đang lành, cả Thanh Thiên Long vang lên tiếng của Tông chủ họ Trần khiến ai nấy đều kinh hãi.
"Hạ Trình Thiên, có phải mấy hôm nay ta không nói ngươi lại làm tới không?''_Trần Minh Triết cầm gối ném mạnh vào người hắn.
Hạ Vũ ôm cái gối lại: "A...Sư tôn à. Ta là lo cho người mà."
Y trừng mắt nhìn hắn: "Ta mượn ngươi lo mấy chuyện như thế chắc."
Nói rồi, y tức giận đứng dậy thay y phục không thèm quan tâm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117065/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.