Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên của năm tháng chậm chạp.
Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu của cán cân tình yêu.
Thiên đường và địa ngục, em nhìn anh từ xa nhưng không thể chạm tới.
Sự dây dưa giữa sống và chết như vậy nhưng lại mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.
“Tình!” Tỉnh lại sau cơn mơ, Thẩm Hàn Vũ thất thanh gọi.
Anh ngồi bật dậy, kinh ngạc thấy mình ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Hàn Vũ thở dốc, giơ tay bật ngọn đèn đầu giường, nhìn đồng hồ, mới hai rưỡi.
Anh quệt mặt, lau mồ hôi, không thể ngủ được nữa.
Tay phải vô thức xoa phía ngoài bắp đùi. Chỗ này có sẹo, sâu tới mức chướng mắt, là do vụ tai nạn ba năm trước để lại.
Nghĩ tới đây, anh nhắm mắt, cảm giác đau đớn trần trụi lại tuôn ra, không phải đến từ cơ thể mà là từ trái tim trong lồng ngực.
Lần đó, anh hôn mê gần một tháng, sau khi tỉnh lại, thấy mình đang nằmtrong bệnh viện. Anh không đuổi kịp cô, thậm chí bị thương nặng tới nỗikhông thể động đậy, không đi đâu được.
Cuối cùng anh cũng rõ,đây là số mệnh của họ, ngay từ giây phút họ sinh ra đã định sẵn rồi, họkhông có quyền phản đối, chỉ có thể thuận theo.
Sự kháng cự của anh chỉ đổi lấy vết thương trên thân thể.
Thậm chí, đến gặp mặt cha lần cuối và việc lo ma chay cho cha, anh cũng không làm được.
Bài học này đau quá, đau tới nỗi anh không thể không thấy rõ, đồng thời tiếp nhận sự thật: anh không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tich-khong-mua/250838/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.