Giải quyết xong hậu sự của mẹ, Thẩm Hàn Vũ đưa em gái đi Đài Bắc, về tới chỗ ở thì trời đã sầm tối.
“Em đi tắm trước đi, lát nữa anh sẽ đưa em đi ăn tối, tiện thể mua thêm ítđồ dùng hằng ngày.” Anh lấy khăn bông, bàn chải mới, chỉ tay vào mộtgóc: “Phòng tắm ở kia, có vấn đề gì thì gọi anh.”
Cô vừa quay người vào nhà tắm, điện thoại liền reo vang.
“Thẩm Hàn Vũ, cuối cùng cậu cũng ở nhà rồi! Mấy ngày nay cậu chết ở đâu vậyhả? Điện thoại cũng không thèm nghe!” Vừa nhận điện thoại, giọng của TềQuang Ngạn đã oang oang vọng tới từ đầu bên kia.
Anh đưa ống nghe ra xa một chút, tránh bị điếc tai.
“Này! Này! Thẩm Hàn Vũ, cậu còn sống không?”
“Cảm ơn cái miệng quạ của cậu!” Anh khó chịu. “Nhà có chút việc, tôi về Bình Đông một chuyến, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Chính là muốn hỏi cậu, đi đâu sao không nhắn lại một tiếng? Tâm Bình tìm cậukhông được, lo lắng gần chết, liền chạy tới nhờ tôi hỏi thăm cậu đấy!”
Thẩm Hàn Vũ nhìn chăm chú xuống nền nhà, khẽ nói: “Tôi và cô ấy chẳng là gì của nhau, sao phải nhắn cho cô ấy?”
“Thẩm Hàn Vũ! Cậu có còn là con người không hả? Tâm Bình đối với cậu tốt biết bao, chỉ cần không phải là tên ngốc thì nhìn ra được ngay.”
“Tôi không cần cô ấy tốt với tôi.”
“Cậu….” Tề Quang Ngạn lấy hết sức hít vài hơi. “Tâm Bình cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần thân hình có thân hình, cần tính cách có tính cách, cái khókiếm nhất là mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tich-khong-mua/250839/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.