Prev Next
Góc nhìn của Bạc Vãn Chiếu Rời khỏi Nam Hạ hơn một tháng, cuộc sống không hề yên tĩnh như Bạc Vãn Chiếu tưởng tượng. Kinh Hải khô hanh ít mưa, phần lớn là ngày nắng, nhưng cơn mưa trong giấc mơ của cô chưa bao giờ ngừng. Ác mộng tựa như một đầm lầy vô tận, cô mãi không tìm thấy lối thoát. Cô thường xuyên mơ thấy Việt Xán, nhưng trong giấc mơ không có tiếng cười và sự ấm áp ngày xưa, chỉ có tiếng khóc bất lực và sự quá khích. Cô mơ thấy mình ngày càng giống mẹ... Đêm khuya dài dằng dặc, Bạc Vãn Chiếu không biết từ lúc nào đã co ro ngủ thiếp đi ở góc sofa. Khi giật mình tỉnh giấc thì đã hai giờ sáng, cô ngồi dậy, đuôi mắt ướt át, trước mắt là căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Trong không khí nồng nặc mùi cồn. Bạc Vãn Chiếu xoa xoa thái dương, sự k*ch th*ch quá độ của rượu khiến nhịp tim cô đập nhanh, buồn nôn khó chịu. Sau khi rời khỏi Nam Hạ, cô bắt đầu dựa dẫm vào rượu để ngủ, rõ ràng trước đây cô ghét cái mùi này đến thế. Không gian trước mắt không lớn, Kinh Hải đất chật người đông, căn hộ cô thuê rộng chưa đến bốn mươi mét vuông, cũng chật chội túng thiếu như căn nhà thuê ở Nam Hạ. Cô ngẩn ngơ. Lại nhớ Nam Hạ rồi. Căn phòng chật hẹp, nỗi cô đơn lại không thấy điểm dừng, nỗi cô đơn này mang đến cảm giác ngột ngạt khó thở như chết đuối. Cô trải qua nó mỗi đêm. Cả người lại bắt đầu khẽ run, Bạc Vãn Chiếu hít sâu, vùi đầu ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692970/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.