Prev Next
Phải ở bên nhau cả đời "Lạc Dương..." Chung Nhiên khẽ rên, nhưng âm thanh phát ra giây tiếp theo đã tan biến trong nụ hôn. Lạc Dương áp sát môi hôn đi hôn lại, không cho cô ấy cơ hội nói chuyện. Cảm giác mềm mại trên môi hút cạn suy nghĩ, Chung Nhiên không kịp nghĩ gì, dần dần khép mắt, cô ấy nâng cánh tay ôm lấy cổ Lạc Dương, cũng quấn lấy môi cô nhẹ nhàng m*t mát. Trong con hẻm, không khí yên tĩnh trở nên mập mờ, cả hai người đều không kìm lòng được, mặc cho hơi thở quấn lấy nhau. Không rõ đã quên mình hôn nhau bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, hình như có người đi qua, họ mới rời môi, hai má mỗi người đều ửng đỏ, tim đập nhanh. Thần sắc Chung Nhiên có chút đờ đẫn, cả người ngây ra. Lạc Dương đoán trước Chung Nhiên sẽ có phản ứng như vậy, Chung Nhiên là người vô tư đơn giản, một khi gặp chuyện phức tạp một chút là đầu óc đình trệ, cô không vội nói gì, chỉ dịu dàng vuốt tóc cô ấy. Lòng Chung Nhiên vẫn còn rộn ràng đập, cô ấy hồn vía lên mây nhìn Lạc Dương, sự mập mờ giữa hai người đều tràn ra, cô ấy chưa bao giờ nghĩ, người cho cô ấy nếm mùi vị của nụ hôn lại là Lạc Dương... Trên đường về là Lạc Dương lái xe, Chung Nhiên ngồi ở ghế phụ một tiếng không nói, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thỉnh thoảng lại mím môi, dường như trên môi vẫn còn vương lại chút gì đó. Lạc Dương bật chút nhạc dịu dàng yên tĩnh. Cả đường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692969/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.