Prev Next
Việt Xán x Bạc Vãn Chiếu Việt Xán liên tục quay phim hơn tám tiếng, đến chín giờ tối mới xong việc, về đến nhà mệt rã rời, tắm xong lên giường là ngủ ngay được. Khép mắt chưa lâu thì mơ màng nghe thấy Bạc Vãn Chiếu nghe điện thoại. Bạc Vãn Chiếu không nói lâu lắm, đặt điện thoại xuống, vừa nằm xuống thì người bên cạnh đã cọ cọ vào lòng mình. Cô thấy Việt Xán đã mơ màng vì buồn ngủ nên mỉm cười, không đánh thức cô ấy. "Ai vậy?" Việt Xán nheo mắt hỏi, giọng lơ mơ. "Cuối tuần lại phải tăng ca à? Đã bảo là ở bên em mà..." Bạc Vãn Chiếu hạ thấp giọng: "Mẹ tôi gọi, muốn mời chúng ta tối thứ Bảy qua ăn cơm". Việt Xán tỉnh táo hơn một chút, cô ấy mở mắt nhìn chằm chằm Bạc Vãn Chiếu, "Chúng ta?" "Bà ấy bảo tôi hỏi em có muốn đi không". Việt Xán lười biếng ôm lấy eo cô, khóe môi cong lên cười, "Ừm, được thôi." Bạc Vãn Chiếu xoa mặt cô, cười trêu: "Lớn tồng ngồng rồi mà vẫn thích làm nũng vậy". Việt Xán rúc sát vào, trơ trẽn hừ một tiếng: "Chị thích mà". Bạc Vãn Chiếu thấy cô ấy mệt đến mức mí mắt cứ đánh vào nhau, dịu dàng nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi". Việt Xán vùi mặt vào lòng cô, ôm chặt hơn, không gì có thể xua tan mệt mỏi bằng điều này. Thứ Bảy không có nhiều kế hoạch, Việt Xán đi cùng Bạc Vãn Chiếu đến gặp bác sĩ tâm lý. Bạc Vãn Chiếu đã ngừng thuốc một thời gian khá dài, nhưng vẫn tái khám định kỳ. Ban đầu, Bạc Vãn Chiếu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692971/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.