Trong đầu Việt Xán không có câu trả lời chắc chắn, rung động và tổn thương mà Bạc Vãn Chiếu mang lại đều khắc cốt ghi tâm, cô chua xót nói: "Tôi hơi rối."
Bạc Vãn Chiếu lại nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt trên mặt cô, nếu như ngăn cách và tổn thương do chia ly có thể xoa dịu bằng vài câu nói, thì thế giới này đã không có nhiều nuối tiếc như vậy. Cô ấy không thúc giục Việt Xán trả lời, chỉ dịu giọng nói: "Ừ, không cần vội trả lời."
Tối hôm đó hai người lặng lẽ đi dạo trên phố rất lâu, nhưng lòng lại không yên, ồn ào như tiếng gió đêm thổi mạnh.
Khi về đến nơi ở thì đã khuya, Bạc Vãn Chiếu nhìn vành mắt Việt Xán, hỏi: "Trong nhà có đá lạnh không?"
Việt Xán có chút thất thần: "Hả?"
"Chườm lạnh mắt một chút, nếu không ngày mai sẽ sưng, lên hình không đẹp."
Bạc Vãn Chiếu kéo Việt Xán về phòng mình trước, để cô ngồi trên sofa, dùng khăn bọc đá lạnh, khẽ ra lệnh: "Nhắm mắt lại."
Việt Xán chậm rãi khép mắt, hơi lạnh bao phủ quanh mắt, xoa dịu cảm giác nóng rát.
Bạc Vãn Chiếu động tác nhẹ nhàng, ánh mắt tham lam lướt qua khuôn mặt Việt Xán, không muốn rời mắt, không có thân phận rõ ràng mà lại thân mật gần gũi, thật dày vò, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Sau khi chườm lạnh xong.
Bạc Vãn Chiếu hỏi: "Đỡ hơn chưa em?"
Hai người ngồi gần nhau, Việt Xán cảm thấy mỗi khi gần Bạc Vãn Chiếu, cô rất khó giữ được bình tĩnh, đầu óc cứ nóng bừng, "Tôi về đây."
Bạc Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692949/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.