Tình cảm này, Bạc Vãn Chiếu từng nghĩ sẽ không bao giờ thổ lộ ra, sẽ mãi mãi chôn giấu trong lòng thành bí mật. Nhưng thời gian trôi qua, cô vẫn không thể buông bỏ, trằn trọc dằn vặt, cuối cùng vẫn quyết định trở về Nam Hạ.
Có lẽ Việt Xán đã quên cô từ lâu, có lẽ bên cạnh Việt Xán đã có người khác, có lẽ Việt Xán sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nữa... Nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng, cô cũng muốn không chút do dự thử một lần.
Cô luôn cảm thấy cuộc đời mình đầy bất hạnh, chưa từng nghĩ rằng may mắn sẽ rơi xuống đầu mình, giống như cô chưa từng nghĩ rằng Việt Xán vẫn còn thích cô như ngày xưa. Lúc này, cô ôm chặt Việt Xán, vừa mừng vì mọi chuyện vẫn còn kịp, vừa đau lòng vì Việt Xán ngốc nghếch đợi cô bao nhiêu năm như vậy, Việt Xán đáng lẽ phải sống tốt hơn...
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Việt Xán, sốt ruột đến mất kiểm soát, Bạc Vãn Chiếu đau lòng vô cùng, lại thêm dày vò tự trách, cô luôn mong cô gái này có thể vô tư vô lo, nhưng những năm qua người làm tổn thương cô ấy sâu sắc nhất lại chính là mình. Cô run giọng nói: "Em ngốc quá vậy?"
Việt Xán càng tủi thân hơn, "Lúc đầu là cô không cần tôi, cô còn nói tôi ngốc? Cô..."
Bạc Vãn Chiếu không đợi Việt Xán nói xong, không nhịn được hôn lên môi Việt Xán, bảy năm trước, lúc Việt Xán tỏ tình, cô đã muốn đáp lại như thế này rồi.
Động lòng thích đến thế, sao nỡ lòng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692950/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.