Việt Xán phát hiện những năm này, mặt của người nào đó dày lên không ít, Bạc Vãn Chiếu trước kia tuyệt đối sẽ không nói chuyện với cô như vậy. Khoảng thời gian này, cô tự nhiên cảm nhận được Bạc Vãn Chiếu đang cố gắng thành thật, để cô đến gần hơn.
Bạc Vãn Chiếu lại hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
Việt Xán khẽ hừ: "Sao cũng được."
Bạc Vãn Chiếu nghĩ nghĩ, "Đi ngõ Ngô Đồng nhé?"
Việt Xán im lặng một lát, không từ chối.
Đường phố bên ngoài ngõ Ngô Đồng vẫn náo nhiệt như cũ, cuối thu, hai bên đường những cây ngô đồng cao lớn lá vàng rực rỡ, được ánh đèn đường ấm áp chiếu sáng, đẹp lãng mạn lạ thường.
Xuống xe, hai người sóng vai bước đi trên con đường nhựa trải đầy lá rụng, bao nhiêu năm qua, phố cũ vẫn còn lưu giữ nhiều điều quen thuộc, dễ dàng gợi lại ký ức.
Ngoài chợ đêm, dọc theo ngõ Ngô Đồng còn có rất nhiều quán ăn nhỏ, trước đây mỗi khi không muốn nấu cơm, hai người thường ghé mấy quán ven đường này.
Bạc Vãn Chiếu nhớ lại, quãng thời gian khổ sở duy nhất mà Việt Xán từng trải qua, có lẽ chính là khoảng thời gian ở bên cạnh cô. Lúc đó cô luôn nghĩ Việt Xán chán rồi sẽ đi, chưa bao giờ nghĩ Việt Xán lại nhiệt tình quấn lấy cô như vậy, càng không nghĩ đến việc Việt Xán thích cô.
Đi bộ dọc phố được vài phút, Bạc Vãn Chiếu nhìn thấy quán mì mà trước đây hai người từng ăn vẫn còn mở cửa, cô nhìn Việt Xán, "Ăn mì nhé?"
Việt Xán không để ý, "Ừ."
Quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692948/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.