"Tôi đã nói đừng nhắc đến chuyện trước đây, trước đây thích, không có nghĩa là bây giờ vẫn còn thích." Việt Xán cười nói, cố gắng tỏ ra phóng khoáng, thản nhiên, cô không để lộ quá nhiều cảm xúc. Cách nhau nhiều năm như vậy, vốn dĩ không nên còn bất kỳ cảm xúc nào nữa, nếu vẫn còn nhớ mãi không quên thì thật vô dụng.
Câu trả lời của Việt Xán cũng rất rõ ràng.
Bạc Vãn Chiếu im lặng nhìn theo, sau khi về lại Nam Hạ, cô ấy luôn giữ vẻ không lay động, không vạch trần, chính là sợ sẽ bị Việt Xán đẩy ra ngay lập tức như thế này.
Xa cách lâu như vậy rồi muốn đến gần lại, bị đẩy ra cũng là lẽ đương nhiên, bảy năm có quá nhiều biến số có thể xảy ra...
Gió thổi làm mắt hơi cay xè, Việt Xán quay người bước tiếp, gió lớn từ sau lưng thổi tới, như đang ra sức đẩy cô rời đi.
Bạc Vãn Chiếu đứng chần chừ tại chỗ, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn không đuổi theo ngay.
Sau khi quay lưng đi, nụ cười gượng gạo trên mặt Việt Xán mới biến mất, suốt đường về nhà, sắc mặt cô nặng trĩu, đầu óc không tự chủ được, cứ lặp đi lặp lại những lời Bạc Vãn Chiếu đã nói tối nay.
Cô không nghe lầm chứ?
Bạc Vãn Chiếu nói muốn theo đuổi cô...
Ngày xưa nói bỏ là bỏ, bây giờ nói theo đuổi là theo đuổi, có phải cảm thấy cô dễ nắm bắt lắm không? Hay là nghĩ rằng cô vẫn còn thích cô ấy như ngày xưa?
Sao có thể? Cô đâu còn ngốc nghếch, hèn mọn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692940/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.