Bạc Vãn Chiếu tưởng rằng mình nghe nhầm.
Việt Xán nghĩ, nếu Chung Nhiên biết mình học thêm còn chủ động đề nghị học tăng cường, chắc chắn lại phải cằn nhằn là không bình thường rồi. Thực ra cô cũng cảm thấy mình rất không bình thường...
"Nếu kỳ thi đại học mà làm bài tốt hơn một chút, chi phí cho chuyến du lịch tốt nghiệp của tôi sẽ dư dả hơn." Việt Xán vừa nghịch chiếc bút trong tay vừa giải thích.
Bạc Vãn Chiếu nghe cô ấy nói xong, "Được, tôi rảnh."
"Ừm." Việt Xán khẽ đáp, cho dù vừa nãy không nói thêm lời giải thích, có lẽ Bạc Vãn Chiếu cũng sẽ không hỏi gì thêm. Phong cách hành xử của Bạc Vãn Chiếu luôn như vậy, rất biết chừng mực, không bao giờ để lộ quá nhiều suy nghĩ của bản thân, cũng không tò mò chuyện của người khác.
Một người quá biết giữ chừng mực, cũng là một kiểu lạnh nhạt trá hình.
Có lẽ là do bị những học bá xung quanh ảnh hưởng, cộng thêm việc hai tháng này nhận được nhiều phản hồi tích cực về kết quả học tập, Việt Xán học cũng không còn khổ sở như trước nữa. Không giống như hồi nghỉ đông, bắt cô học một ngày chẳng khác nào ngồi tù chịu khổ, bây giờ cô ngồi trước bàn học cả ngày, thời gian trôi đi một cách lặng lẽ.
Lại một khoảnh khắc "không biết không hay", bóng tối đã bao trùm.
Đến giờ cơm tối, Bạc Vãn Chiếu hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Việt Xán uể oải cử động cái cổ cứng đờ, đưa tay xoa xoa, giọng điệu cũng lười biếng:
"Giống như cô là được."
Bạc Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692898/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.