Bạc Vãn Chiếu nghe ra sự cẩn thận trong câu quan tâm đó, cô nhẹ nhàng trả lời: "Không đau nữa rồi."
Những điều khác không nói nhiều, Việt Xán cũng không hỏi thêm, quan hệ của họ hình như cũng chưa thân thiết đến mức có thể tâm sự, mặc dù cô thừa nhận mình đã ôm một tia hy vọng --- hy vọng Bạc Vãn Chiếu sẽ chủ động nói gì đó.
Không biết có phải tâm lý nổi loạn trỗi dậy hay không, Bạc Vãn Chiếu càng tỏ ra vẻ ngoài không cho phép người khác đến gần, cô càng có một loại tò mò, muốn đến gần thử xem...
Nhưng Bạc Vãn Chiếu dường như sẽ không cho người khác cơ hội.
Việt Xán chọn một chủ đề không quan trọng để nói: "Cô vẫn chưa trả lời tôi."
Bạc Vãn Chiếu hỏi cô: "Trả lời gì?"
"Tôi làm người chơi cùng thế nào?" Việt Xán nhớ lại lúc hai người cùng ngã, nụ cười tự nhiên của Bạc Vãn Chiếu, quả là hiếm thấy.
Bạc Vãn Chiếu đánh giá: "Cũng chuyên nghiệp đấy."
Chuyên nghiệp? Thật là một cách miêu tả lạnh lùng và khách quan. Việt Xán nháy mắt với cô ấy, đắc ý cười nói: "Vậy có nghĩa là cô rất hài lòng về tôi?"
Bạc Vãn Chiếu cười nhạt, không nói gì.
Việt Xán cảm thấy người này quá "nhạt", chưa bao giờ thể hiện cảm xúc mãnh liệt, không thể nhìn thấy sự yêu ghét, vui buồn, quan tâm hay không quan tâm của cô ấy.
Sau khi chơi ở sân băng hơn một tiếng, khi họ rời khỏi căn cứ bí mật thì trời đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn phủ lên đường phố đông đúc xe cộ, trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692897/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.