Nàng vốn là tài nữ Vân Quốc, hắn là Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, tài nữ với giai nam, là vi giai đàm. Có điều, người tính không bằng trời tính, trước khi xuất giá 3 ngày, nàng bị người ta cưỡng gian, hôn ước cứ như vậy hủy bỏ.
Lão thái thái của Phượng gia vì quá yêu thích nàng, không thể cưới nàng làm chính thất, bèn để nàng làm tiểu thiếp của Phượng Cô. Vận mệnh trêu đùa, ai có thể nghĩ đến, kẻ cưỡng gian nàng cũng lại chính là Phượng Cô- Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên. Vốn dĩ có thể đường hoàng bước chân lên kiệu hoa, lấy làm chính thất, giờ ôm tủi nhục thất thân làm thiếp. Cảm giác lên voi xuống chó như vậy, ắt chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Phải nói số mệnh của nàng do ông trời khéo tài sắp đặt, hay chính do một tay Phượng Cô hắn nắm lấy từ đầu. Một chữ "Hận" kia đối với người đã hủy hoại cả đời nàng, cư nhiên là không đủ. Nhưng nàng như thế nào có thể đấu với hắn, hơn nữa nàng còn có mẫu thân, người thân duy nhất của nàng, nàng không thể không cố gắng tiếp tục nhẫn nhục. Chính thê thì thế nào, làm thiếp thì ra sao? Nàng không bận tâm nữa. Ngày ngày thuyết phục bản thân, tự cho mình cuộc sống thong dong tự tại, cố gắng quên đi những điều không thể chịu đựng. Chỉ là, tự sâu trong đáy lòng đôi lúc thực nhức nhối, cảm giác như bị ngàn mũi kim độc châm chích. Chỉ là, nàng thật sự có thể quên sao?