Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, Vãn Thanh vẫn không thể thuyết phục nổi Phượng Cô, hắn vẫn kiên quyết muốn luyện Hàn Băng thần công.
Trong lòng nàng bị sự cảm động lấp đầy, đến nỗi chẳng thể chứa thêm gì khác.
Trên đường đi về phòng, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, còn có cảm giác như bị đóng băng khi nhảy xuống ao, trong lòng nàng không khỏi rùng mình một cái.
Thật không biết, Phượng Cô làm sao có thể chịu được sự hành hạ như thế!
… …
Tuyết rơi mịt mờ, không có tận cùng. Trên Thiên Sơn, dường như là hàng năm tuyết đọng -, cũng chẳng biết tuyết sinh ra từ đâu, cứ nối dài không ngừng, không có tận cùng.
Cả một vùng chỉ có một màu trắng của tuyết.
Nhẹ nhàng cầm chổi, quét qua tuyết đọng dưới mái nhà, đây là việc nàng làm hàng ngày, quét tuyết, nhìn trời, dường như lòng cũng cảm thấy phong phú thêm một chút.
Thời gian một tháng, chậm rãi trôi qua trong chờ đợi.
Trong thời gian đó, nàng bị độc phát thêm hai lần, bất quá, vì có linh đan hộ tâm của Tuyết Liên Thánh Nữ, so với những lần độc phát trước đây, đúng là tốt hơn rất nhiều.
Không đau đến mức tê tâm liệt phế.
Ngẩng đầu nhìn trời, võ công của Phượng Cô, cũng đã luyện đến tầng thứ sáu, hắn thật sự rất dụng công, rất khắc khổ, đêm ngày luyện công không ngừng nghỉ, đơn giản chỉ vì nàng.
Mặc dù nàng không phải nữ tử ái mộ hư vinh, nhưng được một nam nhân như thế dụng tâm che chở sủng ái, nội tâm cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ mong hắn có thể nhanh chóng luyện đến tầng thứ tám.
Có lẽ, khi xuống núi, lòng của nàng sẽ không giống trước kia.
Mấy ngày nay, mỗi ngày đưa cơm, thời gian ở chung ngắn ngủi, lại khiến nàng thấy được một con người khác của Phượng Cô, mọi người đều nói Phượng Cô sớm thành công vì tàn khốc vô tình, nhưng theo những gì nàng thấy, sức chịu đựng gian khổ của hắn hơn hẳn người thường.
Hơn nữa hắn cũng không giống những suy nghĩ ban đầu của nàng -, không quá lãnh khốc vô tình, so với người khác hắn còn chú trọng tình cảm hơn.
Chỉ có điều hắn kiêu ngạo bá đạo quá mức, cũng quá cực đoan, thế nên chỉ thể hiện cho người khác bộ mặt tàn khốc của mình, ban đầu nàng không thể lý giải vì sao thủ hạ lại hết lòng trung thành với hắn như vậy, một thời gian dài không thể tìm ra lí do thỏa đáng, cho đến khi cùng hắn ở chung, tĩnh tâm tự hỏi, mới phát hiện, kỳ thật, có những lúc thứ mắt nhìn thấy không phải tất cả.
Đưa tay đón một bông tuyết, đột nhiên nhớ ra, trong khoảng thời gian này, đêm nào hắn cũng đứng ở đầu giường của nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rất lâu rất lâu, rồi sau đó rời đi, im lặng không nói một lời.
Hắn cho là nàng quay lưng ra nên không biết hắn đến, kỳ thật nàng biết rất rõ ràng, sở dĩ lần nào nàng cũng quay mặt vào tường, là vì không muốn để hắn phát hiện, lông mi nàng đang rung động, còn có hơi thở không đều do giả vờ ngủ.
Mỗi buổi tối hắn vào phòng nàng, sẽ đứng nhìn đúng nửa canh giờ, Vãn Thanh không rõ hắn nghĩ gì, nhưng dường như lòng cũng ngày một phong phú hơn.
Đột nhiên, Hồng Thư với vẻ mặt khiếp sợ lao vọt vào, nàng đang đứng dưới mái hiên mà Hồng Thư cũng không nhìn thấy.
"Hồng Thư!" Vãn Thanh nhìn dáng vẻ kinh hãi của Hồng Thư, liền gọi Hồng Thư lại.
Hồng Thư nhìn Vãn Thanh với vẻ mặt có chút khác thường, có hoài nghi có bối rối, Vãn Thanh lại hỏi: "Hồng Thư, ngươi làm sao vậy?"
"Liên quan đến chuyện Gia luyện công, ngài biết bao nhiêu?" Hồng Thư nói với giọng run rẩy.
Câu này của Hồng Thư khiến Vãn Thanh có chút khó hiểu, Vãn Thanh nhìn Hồng Thư với đôi mắt trong suốt, rồi kéo tay Hồng Thư, hỏi: "Cái gì gọi là biết bao nhiêu?" Mặc dù Hồng Thư không nói ra, nhưng Vãn Thanh nhìn vẻ mặt Hồng Thư, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không hay. Chẳng lẽ Phượng Cô luyện môn võ công này, còn có tác dụng phụ khác mà nàng không biết?
"Ta hồ đồ, tại sao lại có thể hoài nghi là Nhị phu nhân cố tình chứ!" Hồng Thư vừa nói vừa bật khóc, không khống chế được gục xuống vai Vãn Thanh, nha đầu nhiều cảm xúc này từ trước đến giờ vẫn vậy.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hồng Thư, Vãn Thanh hỏi: "Hồng Thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Nhị phu nhân, ngài phải khuyên Gia, bảo hắn đừng… luyện nữa, môn… võ công kia... Môn… võ công kia..." Hồng Thư vừa nói vừa khóc nấc lên, nói không ra lời: "Ta vừa mới nghe được …môn chủ Tuyết Liên Phái nói với thiếp thân nha hoàn tại chỗ luyện công... nói…sau khi nam tử luyện thành môn võ công kia, sẽ trở thành kẻ bất nam bất nữ -…"
"Cái gì!" Nghĩ tới đủ mọi tình huống, nhưng có nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra, lại có loại võ công như thế, Vãn Thanh cả kinh, vừa lôi vừa kéo Hồng Thư, hỏi lại lần nữa: "Lời ngươi nói đều là sự thật?"
"Làm sao có thể là giả được, Nhị phu nhân ngài cũng biết, môn chủ kia từ trước đến giờ vẫn không ưa chúng ta-, lúc cô ta luyện công, nha hoàn cô ta nhắc đến chuyện giao độc môn võ công cho Gia, môn chủ kia…. cười lạnh một tiếng, rồi sau đó nói ra chuyện đó với giọng mỉa mai." Hồng Thư khóc nức nở vội vàng nói.
Vãn Thanh nhẹ nhàng thả tay Hồng Thư, trong lòng, đột nhiên có chút lạnh, đột nhiên, hiểu ra lời Phượng Cô nói ngày đó có ý nghĩa gì. Truyện Tiên Hiệp - truyentop.net
Mấy ngày trước, lúc nàng đưa cơm, nói đến chuyện hắn luyện đến tầng thứ sáu, thanh âm của hắn có vui vẻ, nhưng cũng có ưu sầu không thể giải tỏa.
Còn đột nhiên nói một câu: "Xem ra trời cao không ưu ái ta, vất vả lắm nàng mới đối xử tốt hơn với ta, nhưng hết lần này tới lần khác, vẫn không thể ở chung một chỗ. Nàng nói thử xem, đau khổ như thế ta biết sống tiếp thế nào!"
Lúc ấy nàng không thể hiểu ý của hắn, cách nàng đối xử với hắn đã tốt lên rất nhiều, theo lý thuyết, hắn phải nắm bắt cơ hội mới đúng -, nhưng vì sao lại nói không thể ở chung một chỗ?
Đáng tiếc vì đề tài này quá nhạy cảm, trong lòng lại buồn phiền, vì vậy nàng không ngẫm nghĩ, bây giờ liên tưởng với chuyện này, dường như cảm giác được, tất cả mọi chuyện, không mưu mà hợp.
Vội vã buông Hồng Thư ra: "Ta đi tìm Phượng Cô, nếu như vì Băng Ngọc Tuyết Liên, phải trả giá như thế, thì cái giá này quá đắt, dù có đạt được, ta cũng không cần!"
"Nhị phu nhân, ngài nhất định phải khuyên được Gia..." Hồng Thư khóc hô.
Đón gió, đi về phía thánh đại, Vãn Thanh chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo chưa bao giơ có.
Phượng Cô, rốt cuộc người coi Thượng Quan Vãn Thanh ta là loại người gì, nếu mạng của ta thật sự cần người trả giá như thế, ta làm sao có thể nguyện ý đón nhận?
Đi thẳng vào thánh địa, hàn ý đập vào mặt, Vãn Thanh nhẹ nhàng đứng ở cửa trong, nhìn nam tử đang cởi trần luyện võ công trong ao nước lạnh.
Nước mắt cứ tự động chảy ra, càng lúc càng nhiều, càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn, như hồng thủy vỡ đê, như muốn rửa trôi tất cả.
Phượng Cô vận xong một chu thiên, quay lại thì nhìn thấy Vãn Thanh, vốn đang mừng rỡ thì nhìn thấy nàng lệ rơi đầy mặt, hắn bị dáng vẻ đó dọa cho hoảng sợ, vội vàng nhảy tới trước mặt nàng, sắc mặt đen như mực: "Thanh nhi, làm sao vậy? Là ai khi dễ nàng!"
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của hắn, như thể nếu có kẻ nào đó khi dễ nàng thật, hắn sẽ băm nát kẻ đó ngay lập tức
"Phượng Cô, người nói cho ta biết, môn võ công này, nếu nam tử luyện, rốt cuộc sẽ gặp hậu quả gì?" Thanh âm của nàng, mang theo sự nức nở, kích động.
Trong lúc nhất thời Phượng Cô không ngờ Vãn Thanh lại hỏi câu này, nhất thời, mặt hắn biến sắc, rồi sau đó chuyển về trạng thái bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói: "Luyện thành môn võ công này, là có thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, còn có thể có hậu quả gì?"
Phượng Cô nói với vẻ khinh miêu đạm họa, nhưng mặt hắn vừa biến sắc, làm sao thoát được ánh mắt của Vãn Thanh! Vãn Thanh lạnh lùng nói: "Phượng Cô, nếu muốn giải độc trong người ta mà phải dùng tính mạng của người để đổi lại, ta thà rằng không cần, người vẫn nói hiểu ta, nếu người thật sự hiểu ta, người cần phải biết, nếu dùng cách đó đổi lấy Băng Ngọc Tuyết Liên, dù ta có cận kề cái chết cũng không ăn nó vào."
Nàng trịnh trọng nói với hắn, lời này không phải áp chế hắn, mà là thật lòng nghĩ vậy.
"Nàng mê sảng cái gì, làm gì có loại võ công nào khiến người luyện mất mạng! Thật đần độn!" Phượng Cô cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo tay nàng, nhưng trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc là Vãn Thanh đã biết bao nhiêu.
Rõ ràng chuyện này, hắn đã nói với sư phụ, nhất định phải giữ bí mật -, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai biết, nhất là Vãn Thanh, tại sao Vãn Thanh lại biết?
Chuyện này, hoàn toàn không thể cho Vãn Thanh biết!
Nhìn Phượng Cô giả vờ trêu chọc, hốc mắt Vãn Thanh lại trào lệ, rốt cuộc hắn còn muốn giấu đến khi nào! Vãn Thanh lạnh lùng cất giọng: "Không có võ công khiến người luyện nó phải chết, nhưng có loại võ công, chỉ thích hợp để nữ tử luyện, nội công thuần âm, nếu nam tử luyện sẽ trở thành kẻ bất nam bất nữ!"
Phượng Cô đanh mặt: "Nàng nghe ai nói."
Một câu nói nói đó quá đủ để khẳng định tất cả, Vãn Thanh chỉ kiên định cười một tiếng: "Ai nói không quan trọng, về phần của người ….. không được luyện nữa!"
"Chuyện này, ta tự có giải pháp." Phượng Cô nói, cũng kiên quyết không kém.
"Đây không phải vấn đề người có giải pháp hay không, mà căn bản là phương pháp này không thể sử dụng!" Vãn Thanh tức giận nói, không thể ngờ, vì sao Phượng Cô lại cố chấp như thế!
Vãn Thanh đưa cánh tay ngọc ra bắt lấy tay Phượng Cô, nhẹ nhàng nói: "Phượng Cô, ta biết người tốt với ta, cũng biết người muốn giải độc cho ta, nhưng muốn giải độc có rất nhiều cách, có lẽ, không nhất định phải dùng Băng Ngọc Tuyết Liên, ngươi nghĩ kĩ đi, nếu như người vì tìm Băng Ngọc Tuyết Liên cho ta mà trở thành bộ dạng đó, bảo ta làm sao chịu đựng được?"
"Yên tâm, ta đã thương lượng với sư phụ, lấy nội lực của ta, luyện đến tầng thứ bẩy là có thể thúc cho Tuyết Liên nở hoa, chỉ cần không luyện đến tầng cuối cùng, thì sẽ không bị thay đổi thành loại người đó, nàng yên tâm." Phượng Cô cười một tiếng rồi nói, kỳ thật, không luyện đến tầng thứ tám, thì chỉ không biến thành bất nam bất nữ ngay lập tức thôi, nhưng toàn thân đã ngập tràn hàn khí chí âm của Hàn Băng thần công, sớm muộn gì cũng bị biến đổi.
Có điều đó là chuyện của tương lai.
"Thật sao?" Nghe hắn nói thế, Vãn Thanh vẫn không thể tin hoàn toàn, nghi hoặc nhìn hắn.
Nhìn Phượng Cô đang bầy ra một nụ cười vô cùng tự nhiên, không lộ nửa phần sơ hở, vì vậy nàng lại hỏi: " Vì sao ngày hôm trước người không nói hết ra? Vì sao lại nói chúng ta không thể ở chung một chỗ?"
"Võ công của ta sắp luyện đến tầng thứ bảy, sắp có được Băng Ngọc Tuyết Liên, lúc này, nàng vẫn chưa hoàn toàn đón nhận ta, đợi đến khi ăn Tuyết Liên xong, tất là nàng sẽ đi tìm Ngân Diện, khi đó, căn bản là ta không có cơ hội." Phượng Cô thẳng thắn, nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ, nàng nguyện ý đón nhận ta?"
Nghe hắn nói vậy, Vãn Thanh không trả lời, chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, chỉ cảm thấy, lời này của hắn, dường như có rất nhiều sơ hở, nhưng rốt cục là sơ hở ở chỗ nào, nhất thời nàng chưa tìm ra, vì vậy không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.