Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau, Phượng Cô rốt cục cũng vận công xong.
Hắn mở mắt, thần sắc đã khôi phục rất nhiều, không yếu ớt với dáng vẻ muốn bỏ xác lại chỗ này như khi nãy.
Hắn mím môi cười cười. Thâm tình nhìn người cũng đang nhìn hắn là Vãn Thanh, mi thanh mục tú, vĩnh viễn thanh tú, tĩnh nhã, không hoảng không loạn, như một bức tranh sơn thủy, ý vị sâu xa, nhìn lâu không chán.
Vãn Thanh nhìn thấy hắn mở mắt, dáng vẻ thâm tình, không biết vì sao, chỉ cảm thấy bực bội, vì vậy ánh mắt của nàng càng lạnh lùng, băng băng như sương.
Nhưng hắn lại làm như không nhận ra nàng đang lạnh lùng, vẫn cười kiểu ẩn tình như trước.
Sâu trong đáy mắt hắn là khát vọng tình cảm.
"Tại sao?" Nàng có chút bất đắc dĩ, phát hiện, người này, so với quân vô lại thì không kém chút nào, nàng càng lạnh lùng, hắn càng cười đưa tình hơn.
"Tại sao cái gì?" Phượng Cô hỏi ngược lại, vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười đấy, nhìn nàng như thể vạn năm rồi chưa gặp lại.
"Tại sao lại tới đây?" Nàng hỏi, nhìn thẳng vào mắt hắn. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Phượng Cô hơi hơi nhất động, muốn đứng lên, nhưng đụng đến đến vết thương, đau quá phải nhe răng trợn mắt nhíu mày.
"Ngươi đừng nhúc nhích! Ta giúp ngươi bôi thuốc!" Vãn Thanh thấy hắn như thế, khẩn trương ấn hắn ngồi xuống, quay người lại, cầm lấy thuốc Bạch Vân Yên mới cho người đưa vào.
"Ta vừa mới thử qua,– kim sang dược này không bị trộn thêm cái gì khác, còn thuốc chữa nội thương này, nhất thời ta chưa có biện pháp phân tích, thế nên không cần ăn." Vừa nói vừa đưa tay cởi áo hắn.
Mới cởi được một nửa, đã bị tay của hắn kéo lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Phượng Cô cười rất tự nhiên, vẻ mặt Vãn Thanh thì không tự nhiên chút nào.
Suy nghĩ một chút, Vãn Thanh kéo tay ra, thản nhiên nói: "Ngươi đã thương thành như vậy, đừng bướng bỉnh."
Phượng Cô không nói gì nữa, để yên cho nàng cởi áo.
Trường bào màu đen được cởi ra, vải văng vết thương của hắn đã nhuộm đỏ, nhìn qua hơi ghê người.
Có chỗ máu đã đông lại chuyển màu đỏ sậm, nhưng vẫn chảy ra không ngừng, mùi tanh làm người khác rùng mình. Tay Vãn Thanh khẽ run lên.
Vải băng vết thương không ngăn được dòng máu nữa, từng giọt máu rỉ ra không ngừng.
Vết thương này, so với tưởng tượng của nàng thì nghiêm trọng hơn nhiều lắm, thật không hiểu sao hắn vẫn cười như thể người bị thương không phải hắn thế! Hắn nghĩ hắn là mình đồng da sắt, không sợ chết sao?
Ngẩng đầu nhìn hắn vẫn thấy hắn cười như cũ, đối với vết thương của bản thân thì không thèm liếc mắt lấy một cái, vô cùng thờ ơ.
Vãn Thanh lắc đầu, đưa tay tháo vải băng vết thương, may là băng nhiều lớp, giảm bớt rất nhiều lực đả thương, nếu không, chưởng vừa rồi chỉ sợ đã lấy mạng hắn.
Cầm ti quyên, dính một chút nước trà, nhẹ nhàng lau máu quanh vết thương.
Vãn Thanh làm rất nhẹ tay, do sợ đụng đến vết thương.
Phượng Cô không rên lấy nửa tiếng, hơn nữa trong lòng hắn, dĩ nhiên còn vui vẻ cảm thấy vô cùng hoan hỉ, nhìn bàn tay nõn nà búp măng của nàng dịu dàng tỉ mỉ lau vết thương cho hắn, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng có cảm giác ấm áp như thế.
"Đau không?" Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi.
"Không đau." Hắn lắc đầu, vẻ rất không thèm để ý, đau thế chứ đau nữa cũng không là gì hết. Đột nhiên hắn như trở về thời thiếu niên, lúc nào cũng phấn chấn hăng hái.
"Ta bôi thuốc cho người nhưng máu chưa cầm ngay được, vốn dĩ vết thương đã gần liền miệng, nếu không phải nhận một chưởng của Bạch Vân Yên, không đầy ba ngày nữa sẽ lành -, nhưng nhận một chưởng đấy rồi thương càng thêm thương, muốn bình phục sẽ khó hơn nhiều." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, không ngừng rắc kim sang dược vào vết thương của hắn.
Phượng Cô hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới, kim sang dược vừa được rắc lên vết thương đã đau khó lòng mà kiềm chế được, lúc này hắn rất nhớ thuốc trị thương của lão y, chẳng những công hiệu rõ rệt, còn có công dụng giảm đau.
"Sắp xong rồi." Nàng nhẹ nhàng nói, nàng càng làm mau hơn, miệng vết thương rất to, không bôi thuốc nhanh càng phiền.
Bôi thuốc xong, nàng cầm lấy vải trắng định băng lại cho hắn, nhưng khi giơ tay lên thì vạt váy màu xanh da trời đập vào mắt, trong đầu lóe lên, nàng giơ vải trắng lên mũi ngửi rồi sau đó thả xuống.
Phượng Cô nhìn nàng, tán thưởng cười một tiếng.
Nàng rất cẩn thận!
Bạch Vân Yên nhất định không ngờ, hắn tẩm độc vào vải băng vết thương lại bị Vãn Thanh nhận ra?
Vãn Thanh quay người lại, đi đến tủ quần áo, nhìn qua một lượt, bất chấp ngượng ngùng, tự nhiên lấy ra một áo lót, dùng răng cắn một cái rồi dùng sức xé thành mảnh.
Nàng xé liên tục mười lần, đến khi xong mới thôi.
Quay người lại, giơ giơ mảnh vải trong tay lên, nói: " Vải để băng không sạch, dùng để băng vết thương sẽ không tốt, thật sự là không tìm được vải để băng, áo lót này, ta mới mặc một lần, hy vọng người sẽ không để ý?"
Nghe xong lời của nàng, hắn không phát biểu ý kiến gì, chỉ một mực nhìn nàng.
Vãn Thanh nhướng mày, cũng không nói gì, cứ để hắn nhìn như vậy thật là mất tự nhiên.
Tuy xấu hổ nhưng nàng vẫn ra vẻ hờ hững, đi về phía hắn, mặc kệ hắn có để ý hay không, bắt đầu băng bó cho hắn
Nguyên lai băng bó cho người khác không phải chuyện dễ, vết thương của hắn lại nằm trên ngực, cơ bắp rắn chắc và vòm ngực ấm áp làm mặt nàng ửng đỏ.
Nàng biết đây là lúc đặc biệt, hắn bị trọng thương, nơi này ngoài nàng làm gì còn ai băng bó cho hắn, căn bản là không thể câu nệ nam nữ chi biệt.
Nhưng nàng chưa từng nhìn thân thể nam nhân, chỉ ở chung một chỗ đã làm nàng không tự nhiên, lúc này còn không ngừng đụng chạm lên da thịt hắn làm nàng đỏ bừng hết cả mặt.
Cắn răng tập trung băng bó, nhưng trán nàng bắt đầu vã mồ hôi
Phượng Cô nhìn nàng, đưa tay cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.
Vãn Thanh giật mình một cái, lùi ra nhanh như sét.
Bộ dạng như hươi con gặp hổ, nhìn đâu cũng ra kẻ thù.
Phượng Cô nhìn nàng mà không nén được cười, cuối cùng phì cười một cái, sau đó phá lên cười, có vẻ vô cùng khoái chí.
Không ngờ, ngày thường nàng luôn tỉnh táo đạm mạc, cái gì cũng không cần, gặp chuyện gì cũng không kinh hoàng, làm cho người ta hoài nghi phải chăng là tiên nhân bất thực yên hỏa nhân gian!
Không ngờ nàng cũng có lúc khả ái thế này.
Vãn Thanh cũng hiểu được phản ứng của bản thân quá mức kích động!
Nhìn hắn cười càn rỡ, nàng thấy thật đáng giận.
Rồi sau đó lại đi tới, cố ý dùng sức xiết mảnh vải lại.
Phượng Cô đang cười thì ngừng lại, hít sâu một hơi, mặt tối sầm, nhìn dáng vẻ cố tình của nàng, hắn càng sung sướng hơn, cố ý nói: "Đau thế chứ đau nữa cũng không sao đâu, sở vị mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu!"
Nhìn thì giống như lầm bầm, nhưng thật ra là nói cho Vãn Thanh nghe.
Vãn Thanh nhìn hắn thấy vừa tức vừa giận!
Đến khi băng xong, nàng mặc kệ hắn ngồi dưới đất, đến bên bàn tự rót một chén trà, không để ý tới hắn.
"Ta cũng khát." Hắn nói, vẫn không nhúc nhích, bầy ra dáng vẻ duy ngã độc tôn.
Hắn tưởng nơi này là Phượng Vũ Cửu Thiên sao?
Vãn Thanh có chút bực mình, không muốn để ý đến hắn, chỉ rót một chén khác, đặt cộp lên bàn: "Tự uống đi!"
Phượng Cô thấy nàng rót trà đang mừng rỡ, trong lòng vui sướng, nhìn nàng đặt cộp chén trà thì lại thấy buồn cười.
Hắn đã biết từ lâu-, nàng không phải loại nữ tử dịu dàng yểu điệu, ít có ai quật cường như nàng!
Vì vậy hắn chống tay xuống định đứng lên, nhưng vừa làm thế đã a một tiếng, lại ngồi xuống, ánh mắt thống khổ.
Vãn Thanh nhìn thấy, cuối cùng không đành lòng, cầm chén trà qua cho hắn.
Trong lòng Phượng Cô âm thầm đắc ý, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, từ trước tới giờ hắn vẫn là một gian thương, gian kế nhiều lắm, mặc dù dùng để đối phó với Vãn Thanh thì có chút không hay, nhưng trêu chọc một chút thì vô cùng thoải mái.
Thực hiện được tâm tình so với thành công một vụ làm ăn trị giá ngàn vạn còn vui vẻ hơn, đây là một niềm vui ngọt ngào. Hắn uống trà mà thấy ngọt cả người.
Khi hắn uống xong, đột nhiên đưa tay ra kéo Vãn Thanh lại.
Vãn Thanh quay đầu lại nhìn hắn với vẻ không hiểu, hắn dùng ánh mắt bảo nàng ngồi xuống.
Vãn Thanh nhìn ánh mắt Phượng Cô, dường như muốn nói gì đó, vì vậy ngồi xuống cạnh hắn.
Hắn nhúng tay vào chén trà, viết lên mặt đất: "Ta cố ý đến vì đã có kế để thoát ra."
Vãn Thanh không hiểu gì nhìn hắn, sau đó cũng nhúng tay vào chén trà, viết ra đất: "Kế gì?"
Phượng Cô cười một tiếng, viết: "Ngoài khó vào, trong dễ ra, ngày mai chỉ cần phối hợp diễn xuất cùng ta, cửa mở ra rồi tự khắc là thoát được."
Thấy hắn nói có vẻ dễ dàng, Vãn Thanh dùng ánh mắt hồ nghi –nhìn hắn, tại sao lại "Ngoài khó vào, trong dễ ra"?
Phượng Cô liếc mắt đã hiểu điều nàng đang nghĩ, vì vậy viết tiếp: "Đừng nhiều lời, sau này giải thích."
Vãn Thanh gật đầu.
… …
Ngân Diện lúc này đang không ngừng tìm kiếm tung tích của Vãn Thanh.
Chỉ tiếc tất cả thế lực của hắn ở tại Vân Quốc, mật thám tại Phong Quốc rất ít, không thể làm gì khác hơn là vận dụng nhân mã của hoàng thượng, mãi mới thăm dò ra là Vãn Thanh bị nhốt trong Ngũ Vương phủ.
Hơn nữa, sáng sớm hôm nay, còn truyền đến tin tức, Phượng Cô cũng bị bắt đi, vì vậy hắn vội vàng cho người đi tìm nha hoàn của Phượng Cô là Hồng Thư.
Hắn nhớ Vãn Thanh từng nhắc đến Hồng Thư, đối với Hồng Thư vô cùng thân thiết, nói vậy, có lẽ Hồng Thư nguyện ý nói tình huống xảy ra cho hắn.
"Tướng quân, Hồng Thư cô nương đã tới." Hạ Vệ hồi bẩm nói.
"Ân, mời vào đi, ngươi cũng lui ra!" Ngân Diện nói.
Hạ Vệ khom người thối lui.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Thư đi vào, dáng vẻ vô cùng lo lắng, bất quá sau khi đi vào thì thần sắc hòa hoãn rất nhiều, dường như không ngờ là hắn, sửng sốt trong chốc lát sau đó nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh lùng chán ghét ác cảm.
Đích thật là Hồng Thư không thích nam tử trước mắt, mặc dù hắn đã thay đổi diện mạo, nhưng người mang mặt nạ, lại còn quan tâm đến phu nhân thì không nhiều lắm, có thể kết luận, hắn nhất định là sát thủ giang hồ Ngân Diện.
Chính là kẻ đã khiến phu nhân không chịu ở lại với Gia.
Mặc dù trong lòng biết Ngân Diện không sai, nhưng Hồng Thư không thể có thiện cảm với hắn, ngòai ra lúc này phu nhân và Gia đang trong lúc nguy hiểm. Hai người kia, một là người thân duy nhất của nàng, một là chủ nhân duy nhất của nàng, trong lòng nàng lúc này thống khổ không chịu nổi, chỉ hận bản thân đã bó tay.
Không đợi Ngân Diện nói gì, Hồng Thư trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ta biết ngươi muốn hỏi tình hình hiện tại của phu nhân, ta sẽ nói hết với ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể cứu phu nhân ra."
"Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng ra." Ngân Diện lạnh lùng nói: "Không phải tối hôm qua người cùng Phượng Cô lẻn vào Ngũ vương phủ sao? Có tìm thấy Vãn Thanh không? Phượng Cô bị bắt như thế nào, tại sao ngươi lại không có việc gì?"
Chỉ một câu ngắn ngủi, đã hỏi hết những gì cần hỏi, trực tiếp thẳng thắn, không chút quanh co lòng vòng, Hồng Thư thấy Ngân Diện thẳng thắn thì tin tưởng, vì vậy trả lời: "Đúng là tối hôm qua chúng ta có lẻn vào Ngũ vương phủ, cũng tìm thấy phu nhân, phu nhân bị giam trong hầm ngầm ở dưới phòng ngủ của Bạch Vân Yên, chỉ cần chuyển động trụ giường là cửa sẽ mở ra, gian thạch thất đó không chỉ có một cửa vào, cụ thể là có bao nhiêu cửa vào thì hiện tại ta chưa rõ ràng lắm. Bên trong thạch thất có rất nhiều cơ quan, gia lại bị trọng thương, còn bị tên tiểu nhân Bạch Vân Yên dùng gian kế, còn mục đích gì thì thứ cho ra không thể nói."
Giờ phút này hắn là chủ soái tướng quân, nàng làm sao có thể nói với hắn, Bạch Vân Yên để nàng trở về với mục đích truyền lệnh, dùng võ lâm minh chủ chi lệnh, lệnh cho võ lâm nhân sĩ không được tham gia chiến dịch lần này.
"Ân." Ngân Diện không hỏi thêm, làm sao mà hắn không biết mục đích của Bạch Vân Yên khi thả Hồng Thư chứ -, hắn chỉ không thể hiểu, tại sao Phượng Cô lại bị bắt dễ dàng như thế?
Cho dù Phượng Cô có bị trọng thương, cũng tuyệt đối không đến mức không thể chịu nổi một chưởng đó
Kỳ thật về điểm này, chẳng những trong lòng Ngân Diện hoài nghi, trong lòng Hồng Thư cũng hoài nghi, trong lòng Bạch Vân Yên cũng hoài nghi, nhưng lúc đó chuyện xảy ra rất tự nhiên, căn bản không giống giả vờ.
"Ngươi đi đi!" Ngân Diện nói.
Hồng Thư cũng không nói gì, quay người lại, đi ra ngòai.
Lúc này một tên phó tướng đi vào, lo lắng nói: "Tướng quân."
"Không cần khuyên nữa, nếu không cứu nàng ra, ta sẽ không thể an tâm." Ngân Diện lạnh lùng lên tiếng, trong quân, chỉ có phó tướng Lý Tư này là biết chuyện này.
"Nhưng tướng quân, quốc sự làm trọng! Mong tướng quân nghĩ lại, chiến sự có thể xảy ra bất cứ lúc nào, toàn quân không thể mới trận đầu đã không có chủ soái!" Lý Tư tận tình khuyên bảo.
Nhưng Ngân Diện đã hạ quyết tâm, hắn tuyệt đối không thể không để ý đến an nguy của Vãn Thanh.
Hắn không làm được thế!
Hắn nhất định phải …cứu nàng ra, bảo đảm cho sự an toàn của nàng.
Đây là lời hắn đã hứa với nàng.
"Tướng quân!" Lý Tư có chút giận dữ, như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, – tướng quân mà Hoàng thượng chỉ định, lại là kẻ nhi nữ tình trường, dẫn quân đánh giặc đâu phải trò đùa. lần này muốn thắng Phong Quốc không dễ, nếu chủ soái không có tại quân doanh, quân địch tấn công tới, chỉ sợ ngay trận đầu sẽ thua!
Khi đó chính là thiên cổ tội thần!
"Lý Tư, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng trở về. Nếu quân địch đánh bất ngờ, ngươi hãy thay ta lãnh binh xuất chiến! Tất cả đành phó thác cho ngươi!" Trong lòng hắn làm sao mà không nghĩ tới chuyện đó, đại chiến hai nước, nào phải trò đùa, sai sót một chút thì toàn quân sẽ máu đổ thành sông.
Hắn vẫn một mực mâu thuẫn đi cứu hay không, đêm ngày bất an, vốn dĩ hắn vẫn cho là nếu Phượng Cô đi cứu Vãn Thanh thì có thể an tâm, vì hắn tin tưởng năng lực của Phượng Cô, thế nên mới kiềm chế ý định đi cứu Vãn Thanh.
Nhưng giờ phút này bảo hắn kiềm chế thế nào nữa!
Đúng lúc này, một chiến tướng chạy vội vào, lảo đảo quỳ xuống thở dồn dập: "Tướng quân, quân địch tấn công tới!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.