Xem ra, sự đãi ngộ dành cho nàng không tệ chút nào, điều kiện ăn ở tốt, giống như làm khách quý vậy-, chỉ có điều mất tự do, nếu không, nàng thật sự tưởng mình là thượng khách ở đây?
Nhìn đuôi váy màu xanh da trời, nàng cười nhạt cười một tiếng, đuôi váy dài, uốn lượn chập chờn, nhìn qua thì đẹp, kỳ thật, là để phục vụ ý đồ khác? Nàng nhẹ nhàng kéo đuôi váy, khẽ xoa xoa. Chỉ chốc lát, đầu ngón tay chuyển nhợt nhạt -, có phấn màu lam nhàn nhạt dính vào, vô sắc vô vị.
Nếu không để ý, chắc nàng đã không nhìn ra việc này? Bạch Vân Yên thật cẩn thật, dùng lam phấn để tìm nàng sao?
Chậm rãi đi đến trước bàn, cầm chén trà lên thưởng thức.
Khẩu vị của Bạch Vân Yên khác nàng, trà này so với trà của Phượng Vũ Cửu Thiên và Tuyết Linh Các thì có thể nói là cách cả ngàn dặm! Thật là lãng phí, lá trà cực phẩm lại để bọn họ pha thành thế này.
Bất quá nơi này vô cùng mát mẻ, hoàn toàn không khô nóng như ở ngoài, hơn nữa cực kỳ u tĩnh, bố trí cũng rất lịch sự thoải mái, rất đúng sở thích của nàng.
Nàng tỉ mỉ quan sát bốn phía, nơi này là thạch thất, chỉ có một cửa để ra vào, hơn nữa, thạch thất này còn nằm dưới đất, bởi vì nơi này cực kỳ mát mẻ ẩm ướt, nhất là thạch bích, cả ngày không lúc nào bị nóng. Với thời tiết hiện nay, chỉ có ngầm dưới đất mới có thể như thế.
Nàng đến đây đã hơn một ngày, Bạch Vân Yên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-lam-thiep/1236331/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.