🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Thác nằm trên giường, tay vẫn nắm chặt tờ giấy Hứa Lan Ý để lại. Hắn không biết đây là lần thứ mấy mình muốn mở nó ra, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại. Hắn đã hứa khi nào về nhà mới xem......

Giang Thác trằn trọc thao thức, cuối cùng không nhịn được bật dậy trên giường.

"Con định đi ngay bây giờ à?" Viện trưởng nhìn người gõ cửa phòng mình rồi lại nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, Giang Thác muốn về giờ này làm sao ông yên tâm được.

"Dạ, con đón taxi."

"Trễ quá rồi, sáng mai đi cũng được mà."

"Ở nhà có việc gấp, lần sau con lại đến thăm ngài, ngài nhắn với Tiểu Cửu giùm con, khi nào nghỉ đông con sẽ tới thăm nó."

"Nhưng......"

"Con đi trước đây." Giang Thác không tiện giải thích thêm, tạm biệt viện trưởng rồi chạy ra khỏi cô nhi viện. Ở đây khá hoang vu hẻo lánh, giờ này muốn đón taxi phải lội bộ một hai cây số lên thị trấn.

Giang Thác cũng chẳng biết điều gì thôi thúc mình, sau khi ra cổng thì chạy hết tốc lực, chạy lên thị trấn đón xe trong thời gian ngắn nhất. Vừa về đến nhà hắn lập tức gọi tên Hứa Lan Ý mấy lần, nhưng kết quả đúng như hắn dự đoán, người kia không về đây......

Trong lòng Giang Thác càng thêm bất an.

Đúng rồi, tờ giấy! Thiếu niên hấp tấp mở tờ giấy bị vo tròn trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ ngắn gọn "Đầu giường ngủ" và một dãy số, phía dưới còn có một số điện thoại. Đây là cái gì, mật khẩu sao? Đầu giường ngủ của Hứa Lan Ý? Số điện thoại của ai? Giang Thác mờ mịt nhìn chằm chằm dãy số kia hồi lâu, cảm thấy số đuôi hơi quen mắt, khá giống số điện thoại lần trước hắn nghe giùm Hứa Lan Ý ở khách sạn, nhưng hắn không chắc lắm. Giờ này không tiện gọi điện, thế là Giang Thác lưu số trên giấy vào chiếc điện thoại Đường Nhất Mạn đưa cho mình, sau đó chạy tới phòng Hứa Lan Ý.

Đầu giường giống như thiết kế bình thường chứ chẳng có gì lạ, Giang Thác mò mẫm một hồi vẫn không tìm thấy chỗ nhập mật khẩu, hắn đành phải vạch khe hở giữa nệm ra, không ngờ lại mở được.

Sau khi vạch nệm ra, két ngầm có chức năng mở khóa bằng vân tay và mật khẩu xuất hiện trước mắt.

Trong lòng Giang Thác giật thót, nhập dãy số trên giấy vào, một giây sau cửa két tự động bật ra.

"Đây là cái gì?" Giang Thác lấy ra từng món đồ bên trong, tổng cộng có hai cái túi kín niêm kín, một laptop và một điện thoại, khi hắn tưởng không còn gì khác thì mò thấy một cái hộp nhỏ màu xanh biển ở góc trong cùng.

Giang Thác nhận ra chiếc điện thoại này là cái Hứa Lan Ý hay lén dùng trước đây, còn những vật khác thì hắn mới thấy lần đầu. Giờ phút này trái tim thiếu niên như vọt lên cổ, dù không xem nội dung thì hắn cũng biết những thứ này rất quan trọng với Hứa Lan Ý.

Sao tự dưng anh đưa những thứ này cho mình, để lại điện thoại là có ý gì? Giang Thác càng lo lắng bất an hơn. Khi mở điện thoại ra, hắn phát hiện cần mật khẩu, nhập mấy lần đều không đúng nên phải lấy tài liệu trong túi ra xem.

Điều làm Giang Thác bất ngờ là xấp tài liệu dày cộp kia chính là bản sao tài khoản của công ty Giang Nghiệp Thành mấy năm qua, sau khi xem kỹ một phần trong đó, hắn phát hiện ra không ít vấn đề. Nhất định là lão già này đang trốn thuế, hơn nữa số tiền còn rất lớn!

Giang Thác khinh bỉ lấy ra một xấp tài liệu khác, lần này hắn càng sốc hơn vì nội dung bên trong cực kỳ đáng sợ. Giang Nghiệp Thành mượn vỏ bọc doanh nhân để buôn lậu, thậm chí còn thí nghiệm trên cơ thể người, đúng là tán tận lương tâm! Thảo nào Hứa Lan Ý không nói cho mình biết rốt cuộc lão già kia làm gì......

Nhưng sao Hứa Lan Ý lại thu thập những tài liệu này, chẳng lẽ ngay từ đầu anh và Giang Nghiệp Thành đã không cùng một đường rồi sao? Ý nghĩ này khiến Giang Thác vừa mừng vừa lo, nếu vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể gặp nguy hiểm cả!

Làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sát không?! Giang Thác vội vàng cất tài liệu đi, lờ mờ suy đoán đêm nay Hứa Lan Ý ra ngoài có liên quan đến Giang Nghiệp Thành.

Đúng lúc này, ánh mắt Giang Thác hướng vào chiếc hộp màu xanh kia. Thiếu niên tò mò mở hộp ra, chỉ thấy bên trong đặt một chiếc đồng hồ đã ngừng chạy.

"Sao nó lại ở đây?" Giang Thác bàng hoàng lấy đồng hồ ra khỏi hộp. Đây chính là chiếc đồng hồ năm đó mình đem đi đổi bánh kem, nhưng sao nó lại nằm trong tay Hứa Lan Ý? Thiếu niên chợt nhớ lại Tiểu Cửu nói đêm đó có người đưa bánh kem tới. Chẳng lẽ bánh kem là Hứa Lan Ý nhờ người mua, thậm chí anh còn chuộc lại đồng hồ cho mình nữa sao. Trong lòng Giang Thác bỗng nhiên chua xót, rõ ràng lúc ấy mình không hề quen biết anh, thậm chí vì xem thường mà xúc phạm trêu chọc anh, kết quả anh lại âm thầm giúp mình...... Quan trọng hơn là anh chưa bao giờ nói ra cả! Nếu mùa hè năm nay hai người họ không vô tình phát triển mối quan hệ này, có lẽ cả đời hắn cũng không thể hiểu rõ anh!

Nghĩ đến mình suýt bỏ lỡ một người tốt như vậy, Giang Thác vừa thấy may mắn vừa thấy sợ hãi, nỗi khát khao gặp Hứa Lan Ý càng thêm mãnh liệt. Bất luận thế nào đêm nay mình cũng phải tìm được anh!

Sau khi hạ quyết tâm, Giang Thác cất đồ vào két ngầm, chỉ đem theo điện thoại của Hứa Lan Ý, sau đó khôi phục đầu giường về nguyên trạng rồi ra khỏi phòng.

Giang Thác đi tới cửa, vì không có manh mối gì nên hắn do dự một hồi, cuối cùng quyết định gọi cho số điện thoại trên tờ giấy. Nhưng vừa bấm số thì tiếng mở khóa khẽ khàng vang lên, một giây sau cửa bị mở ra.

*

"Ưm."

Hứa Lan Ý nằm trên ghế dưới sàn khó nhọc cởi dây trói, hai tay anh bị trói chặt sau ghế, chỉ có một hai ngón tay cử động được nên muốn tháo nút buộc hết sức khó khăn.

Lúc đi Giang Nghiệp Thành tắt đèn trong phòng, điện thoại và các vật dụng trên người anh cũng bị lão cướp sạch, trong bóng tối Hứa Lan Ý chỉ có thể cắn áo mình lúc nãy bị xé toạc để che lại bụng.

Anh phải mau chóng cởi trói rồi tìm cách liên hệ với Tạ Tri Ly. Giờ Giang Nghiệp Thành đã biết chuyện của anh và Giang Thác nên điều Hứa Lan Ý lo lắng nhất là an nguy của Giang Thác, dù sao tên ác quỷ kia hoàn toàn không quan tâm đến máu mủ tình thâm, dù không giết chết Giang Thác thì cũng sẽ hành hạ hắn. Nghĩ đến đây, Hứa Lan Ý càng ra sức cởi trói, cứ như không cảm nhận được nỗi đau đớn vì móng tay bị gãy và mùi máu tỏa ra từ đầu ngón tay.

Rốt cuộc nút thắt ngoài cùng lỏng ra, hy vọng xuất hiện.

Sau khi cởi nút đầu tiên, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều, Hứa Lan Ý mau chóng cởi sợi dây trên tay, sau đó tháo dây thừng trên người rồi đứng dậy mặc áo vào.

Sợ bên ngoài có người nên anh không dám bật đèn, chỉ có thể rón rén đi tới ô cửa sổ duy nhất rồi nhìn ra ngoài quan sát.

Không ngờ lại cao như vậy! Xem ra trèo qua cửa sổ là điều bất khả thi, dù sao anh cũng không xuất thân từ trường cảnh sát chuyên nghiệp, kỹ năng và thể lực đều thua Tạ Tri Ly. Hơn nữa trong bụng anh còn có đứa bé nên không dám liều lĩnh.

Hứa Lan Ý nhìn qua cửa sổ, thấy xung quanh không có tòa nhà nào khác thì đoán đây là biệt thự của Giang Nghiệp Thành, còn là bất động sản bí mật, e là Tạ Tri Ly muốn tìm được mình sẽ rất khó......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.