"Mày định đi đâu?" Giang Nghiệp Thành vừa đẩy cửa ra thì thấy Giang Thác đứng sau cửa, đối phương trông thấy lão cũng kinh ngạc thấy rõ.
Có lẽ vì biết bộ mặt thật của người này nên Giang Thác vừa gặp Giang Nghiệp Thành đã lập tức căng thẳng.
"Mày lấy đâu ra điện thoại thế?" Giang Nghiệp Thành liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay Giang Thác, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
"Không phải trộm là được rồi." Giang Thác lườm gã đàn ông một cái rồi thản nhiên cất điện thoại vào túi. Vì khẩn trương nên hắn cũng không để ý mình đã bấm số hay chưa. Hắn đang định đi vòng qua Giang Nghiệp Thành để ra ngoài thì cánh tay bị níu lại.
"Tao cho mày đi chưa?"
Gã đàn ông rất mạnh, không giống đang kéo hắn mà giống như kiềm chế hắn hơn, nhưng Giang Thác cũng chẳng còn là đứa trẻ không có sức chống cự năm đó, giờ hắn còn cao hơn cả Giang Nghiệp Thành, thế là trở tay siết chặt cổ tay gã đàn ông: "Buông ra."
"Khuya rồi còn ra ngoài làm gì?"
Nghe lão hỏi, Giang Thác không quanh co lòng vòng mà nhìn thẳng vào Giang Nghiệp Thành rồi hỏi: "Hứa Lan Ý đâu?"
"Sao, mày định đi tìm nó à?" Giang Nghiệp Thành chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Đúng vậy." Trong lúc nói chuyện, bàn tay Giang Thác siết chặt hơn, hệt như một con báo hoang đang tập trung sức mạnh. Hai người ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng thật ra đang âm thầm phân cao thấp.
"Ngủ với người của tao kích thích lắm đúng không?" Khi hỏi câu này, ánh mắt Giang Nghiệp Thành tàn độc, trên khuôn mặt dữ tợn vẫn hiện ra nụ cười nửa miệng.
"!" Ánh mắt thiếu niên lập tức thay đổi, giờ đã hiểu được phần nào, linh cảm xấu càng thêm mãnh liệt, "Quả nhiên chính ông đã bắt Hứa Lan Ý đi, anh ấy đang ở đâu?!"
"Dù nó ở đâu thì sau này mày cũng không gặp lại nó nữa đâu."
Giang Nghiệp Thành tức tối xô Giang Thác vào nhà.
Nghe thấy câu này, thiếu niên lập tức mất sạch lý trí, bất chấp tất cả xông tới đánh Giang Nghiệp Thành.
"Ông làm gì anh ấy rồi hả!"
Giang Thác túm cổ áo Giang Nghiệp Thành rồi đấm một cú vào mặt lão. Gã đàn ông bị con trai mình giáo huấn mau chóng trấn tĩnh lại, cũng bắt đầu đánh vào mặt Giang Thác, nhưng thiếu niên nhanh nhẹn tránh được nên Giang Nghiệp Thành đánh hụt mấy lần.
"Thù mới hận cũ" khơi dậy thú tính trong lòng Giang Nghiệp Thành, mặc kệ người trước mắt có phải con mình hay không, lão ra sức dồn hắn vào tường rồi đấm đá túi bụi.
"Đồ nhà quê mãi là đồ nhà quê, chẳng biết phép tắc gì cả, hôm nay tao sẽ dạy dỗ lại mày!"
Giang Thác cũng không hiền, sau khi né tránh những cú đấm đá của Giang Nghiệp Thành thì vô tình liếc thấy con dao trên ngăn tủ đối diện. Hắn nhanh nhẹn vớ lấy con dao rồi đè Giang Nghiệp Thành xuống đất, kề dao vào cổ lão.
"Tôi hỏi lại lần nữa, Hứa Lan Ý ở đâu?!"
Vẻ hung hãn của Giang Thác khiến Giang Nghiệp Thành kinh hãi, đây là lần đầu tiên lão thấy bộ dạng lạ lẫm này của hắn, dù là cha hắn nhưng lão vẫn không khỏi run sợ.
"Mày muốn phản hả!" Không ngờ mình sẽ bị con trai khống chế, Giang Nghiệp Thành tức điên lên, đang định đánh trả thì con dao trong tay Giang Thác đột nhiên cứa rách da lão, máu tươi từ từ chảy dọc lưỡi dao.
Tên nhóc này thế mà làm thật! Giang Nghiệp Thành cứng đờ, dường như không ngờ con trai mình lại bị Hứa Lan Ý mê hoặc đến mức này.
"Ông tưởng tôi không dám sao? Ông mà không nói thì tôi đâm thật đấy!" Ngay cả Giang Thác cũng không nhận ra khi nói câu này ánh mắt mình đáng sợ cỡ nào. Thậm chí hắn còn nghĩ Giang Nghiệp Thành làm nhiều việc ác như vậy, dù mình có đâm lão một nhát cũng là vì dân trừ hại! Đối với hắn bây giờ, không có gì quan trọng hơn Hứa Lan Ý cả.
"Mày tưởng tao nói ra thì mày sẽ tìm được nó sao?" Nghe Giang Thác đe dọa, Giang Nghiệp Thành bình tĩnh lại, nhìn hắn bằng ánh mắt khó đoán, "Mày biết Grand Cosmos ở đâu không? Mà dù có biết thì mày cũng chẳng có cơ hội tới đó đâu."
Nói xong Giang Nghiệp Thành chậm rãi móc súng ra chĩa vào người Giang Thác.
"Tao tuyệt đối sẽ không để mình bị uy hiếp bằng dao lần thứ hai. Nếu mày không nhận cha trước thì đừng trách tao không nhận đứa con trai này."
Giang Thác không ngờ Giang Nghiệp Thành có súng thật nên trong lòng giật thót, ngay khi đối phương bóp cò, thiếu niên vội vã né tránh nhưng viên đạn vẫn sượt qua cánh tay trái của hắn rồi ghim vào cửa.
"Giỏi lắm Giang Thác, còn tránh được cơ đấy." Giang Nghiệp Thành đứng dậy cười dữ tợn rồi giơ súng lên lần nữa.
"Coi chừng!" Đúng lúc này, một bóng người xông vào đẩy Giang Thác ra khiến viên đạn lại bắn hụt.
"Tạ Tri Ly?" Nhìn thấy cảnh sát, Giang Nghiệp Thành biến sắc, biết không thể ở lại đây nên chạy ra xe mình đậu ở cổng với tốc độ nhanh nhất.
"Đừng để ông ta thoát!" Tạ Tri Ly đuổi theo, Giang Thác lập tức theo sau, hắn chẳng đoái hoài gì tới cánh tay trái đang chảy máu của mình, cũng không thắc mắc người vừa lao ra cứu mình là ai. Bất kể là ai cũng được, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Hứa Lan Ý!
"Cứu Hứa Lan Ý trước được không! Ở Grand Cosmos!"
"Định vị đi!" Tạ Tri Ly vội vã ném điện thoại của mình cho Giang Thác. Lúc nãy Giang Thác gọi tới, y đang trên đường đến Giang Hoa Uyển, sau khi bỏ theo dõi y cứ mãi bồn chồn bất an, biết rõ Lan Ý làm gián điệp bên cạnh Giang Nghiệp Thành nhiều năm như vậy sẽ không bị gì nhưng y vẫn không yên tâm, cuối cùng quyết định đến Giang Hoa Uyển một chuyến.
Không ngờ xảy ra chuyện thật.
Nếu giờ đi tìm Hứa Lan Ý thì Giang Nghiệp Thành sẽ trốn thoát. Một khi bỏ lỡ, sau này muốn bắt tên cáo già này sẽ càng khó hơn. Nhưng Tạ Tri Ly vẫn không mảy may do dự. Thà y bị giáng chức chứ tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với em trai cùng mẹ khác cha.
Đúng lúc này, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Tạ Tri Ly.
"Tôi sẽ đuổi theo, các cậu cứu người đi. Xe tôi đang đậu bên ngoài." Phàn Đình không giải thích gì thêm mà trao đổi chìa khóa xe với Tạ Tri Ly rồi lái xe đuổi theo với tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù không rõ tại sao đội trưởng Phàn xuất hiện ở đây nhưng Tạ Tri Ly đã không còn thời gian suy nghĩ, lập tức cùng Giang Thác chạy ra khỏi Giang Hoa Uyển.
"Mẹ kiếp!" Đêm khuya đường phố vắng tanh, Giang Nghiệp Thành phóng như bay bất chấp đèn xanh đèn đỏ, nhưng chiếc xe phía sau vẫn quyết bám theo đến cùng.
Lão đã lượn mấy vòng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, lão bắt buộc phải về địa bàn của mình rồi lên máy bay riêng rời khỏi đây. Nghĩ vậy, Giang Nghiệp Thành gọi điện qua bluetooth.
"Có chuyện đột xuất, tôi sẽ đến ngay, cử người ra đón đi, đêm nay nhất định phải đi thật sớm."
"Vâng, Giang tổng."
"Còn nữa, bảo đám người ở Grand Cosmos rút lui đi, trước khi đi cho một mồi lửa là được rồi."
Nếu vậy dù bị phát hiện cũng không có chứng cứ để kết tội lão.
Hứa Lan Ý đã biết quá nhiều nên không thể để anh sống được nữa. Thật tiếc cho gương mặt kia, Giang Nghiệp Thành tiếc nuối thở dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]