Giang Nghiệp Thành vừa dứt lời thì con ngươi Hứa Lan Ý lập tức co lại.
Gã đàn ông không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào dù là nhỏ nhất, thấy anh im lặng thì nói tiếp: "Em tưởng tôi không biết gì sao?"
"Ông biết lúc nào......" Còn chưa nói hết thì Hứa Lan Ý đột ngột im bặt, rất có thể Giang Nghiệp Thành chỉ đang gài bẫy mà thôi, quả nhiên vẻ mặt lão bây giờ hết sức đặc sắc.
"Đúng là nó rồi!" Mặc dù đã đoán trước nhưng khi nghe sự thật Giang Nghiệp Thành vẫn vừa sợ vừa tức. Lần trước trở về lão đã nhận ra sự khác thường của hai người này, phát hiện rất nhiều đồ của Giang Thác trong tủ quần áo của Hứa Lan Ý, đồng thời định vị khách sạn lúc đó cũng gần trường Giang Thác. Mặc dù Giang Nghiệp Thành càng nghĩ càng thấy lạ nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tin Hứa Lan Ý và con trai mình ở bên nhau, lão vốn chỉ định hỏi dò, ai ngờ Hứa Lan Ý lỡ miệng thừa nhận!
"Hai người hẹn hò từ lúc nào?!"
Giang Nghiệp Thành đột nhiên nắm cằm Hứa Lan Ý, lực tay mạnh đến nỗi suýt bóp gãy cằm anh. Người bao năm nay mình không hề chạm vào lại bị con trai mình chơi, thật nhục nhã vô cùng! Điều khiến lão tức giận và tiếc nuối hơn là bên cạnh mình có một omega hoàn hảo như vậy mà mình không phát hiện sớm để khai thác "giá trị", giờ còn mang thai cháu trai hoặc cháu gái của mình nữa! Đây quả thực là nỗi nhục lớn nhất đời Giang Nghiệp Thành!
Lão tuyệt đối sẽ không tha cho người này.
"Nhìn bụng em chắc được ba tháng rồi nhỉ?! Bắt đầu từ lúc nghỉ hè đúng không?"
"Vừa trưởng thành phân hóa đã dễ dãi cho nó chơi em, Hứa Lan Ý, mẹ kiếp em đói khát cỡ nào vậy?!"
Giang Nghiệp Thành sỉ nhục Hứa Lan Ý không tiếc lời, nhưng dù lão có nói gì đi nữa thì người trước mắt cũng chỉ hờ hững nhìn lão chứ chẳng buồn nhúc nhích, phản ứng này khiến gã đàn ông càng muốn xé nát anh hơn.
"Không biết tỷ lệ sống sót của omega sinh non là bao nhiêu nhỉ, hình như vẫn chưa có dữ liệu này......"
Giang Nghiệp Thành chợt nở nụ cười khát máu làm sống lưng Hứa Lan Ý lạnh toát. Đúng là một tên điên!
"Giang Nghiệp Thành, ông biến thái vừa thôi!"
"Nếu đứa bé này không phải cháu tôi thì tôi đã móc nó ra ngay lập tức rồi."
Giang Nghiệp Thành vừa hận vừa tức, đột nhiên nổi điên xé toạc áo Hứa Lan Ý, bụng bầu cứ thế bại lộ trong không khí, vì hai tay bị trói sau lưng nên Hứa Lan Ý không cách nào chống cự, chỉ có thể nhìn Giang Nghiệp Thành đặt tay lên bụng mình.
"Cút đi, đừng đụng vào tôi!"
"Thằng nhóc Giang Thác kia thì được chứ gì, hắn đụng em thế nào hả?"
Để ngăn Giang Nghiệp Thành chạm vào mình, Hứa Lan Ý chẳng để ý gì nữa mà bắt đầu vùng vẫy dữ dội, vì hai tay hai chân đều bị trói vào ghế nên cuối cùng cả người lẫn ghế đều lật nghiêng xuống sàn. May mà có ghế và đùi anh chống đỡ nên không ảnh hưởng đến bụng.
"Hứa Lan Ý, em còn giả vờ làm gì, em chỉ là đồ đĩ tham tiền thôi! Chẳng phải em quyến rũ Giang Thác vì nó không chỉ thỏa mãn được thân xác em mà sau này còn hưởng tài sản của tôi sao? Hừ, ông nói cho em biết, một xu ông cũng đếch cho nó đâu!"
Hứa Lan Ý nằm co quắp dưới đất ngước lên cười lạnh.
"Chỉ có kẻ bẩn thỉu mới nghĩ người khác cũng bẩn thỉu như mình, tiếc là Giang Nghiệp Thành ông sai rồi, tôi tự nguyện sinh con cho Giang Thác chỉ vì tôi thích em ấy thôi."
Câu nói này đã thật sự chọc giận Giang Nghiệp Thành, dù sao bao năm qua Hứa Lan Ý cũng chưa bao giờ nói thích lão, dù trong lòng biết rõ anh ở bên mình vì tiền nhưng ít nhất vẫn là người của mình, kết quả bây giờ bị con trai mình cắm sừng, đúng là nực cười.
"Nhìn bộ dạng mình bây giờ đi, mang thai với một thằng học sinh cấp ba, em không thấy nhục à?!"
"Thế thì đã sao?" Hứa Lan Ý ngước nhìn Giang Nghiệp Thành, "Em ấy còn xứng làm cha hơn cả ông."
"Cha?" Giang Nghiệp Thành nghe thấy từ này thì khinh thường cười nhạo, "Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh thì biết cái gì! Hơn nữa nói thế nào nó cũng là "con trai" trên danh nghĩa của em, quyến rũ con trai mình, mẹ kiếp em mới là đồ biến thái!"
"Vậy còn ông?" Hứa Lan Ý cười lạnh, "Một kẻ nảy sinh ý đồ đen tối với con của anh trai ngay trong tang lễ cha mình, còn đưa ra đề nghị bao nuôi thì có tư cách gì nói người khác biến thái?"
"Em biết rồi à?" Câu nói của Hứa Lan Ý làm Giang Nghiệp Thành sững sờ. Dù sao những người biết sự thật đều đã chết, lẽ ra lão phải sống để bụng chết mang theo bí mật này mới đúng......
"Vụ nổ khí gas năm đó do ông gây ra đúng không?" Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Lan Ý bắt đầu tràn ngập thù hận, "Vì danh lợi tiền tài mà không ngại giết cha và anh trai trên danh nghĩa của mình, sau đó ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn. Khi cảnh sát lấy lời khai, ông không nói rõ quan hệ giữa ông Giang và nhà tôi, hôm đó ông ấy nhận được một bức thư nên mới đi, đến giờ cảnh sát vẫn không tìm được bức thư này, chắc cũng do ông bày ra chứ gì? Mục đích là để cảnh sát nghi ngờ cha tôi cố ý hãm hại ông Giang. Bao năm nay ông để tôi vừa đau khổ vì mất cha mẹ vừa sống trong dằn vặt. Khi tôi nhận lỗi rồi nói sẽ cố hết sức để bồi thường cho ông, có phải ông thấy tôi ngu xuẩn buồn cười lắm không?"
Hứa Lan Ý cười tự giễu.
"Chắc ông chẳng bao giờ biết áy náy là gì đâu nhỉ? Nếu không sao lại nói với tôi những lời như vậy trong tang lễ cha mình chứ. Giang Nghiệp Thành, ông đúng là thua cả súc sinh."
Nghe xong suy luận của Hứa Lan Ý, Giang Nghiệp Thành không hề nao núng mà thậm chí còn vỗ tay.
"Nếu em đã biết thì tôi cũng chẳng giấu nữa."
"Tôi thừa nhận đúng là ban đầu tôi tiếp cận em với mục đích đen tối. Tôi hận Hứa Như Thanh, hận ông ta dễ dàng giành lại cha tôi, hận ông ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang mấy chục năm mà cuối cùng Giang Quốc Phồn vẫn quyết định để lại tài sản cho ông ta, đáng hận hơn là ông ta còn có một cậu con trai đẹp thế này." Nói xong Giang Nghiệp Thành nâng cằm Hứa Lan Ý lên rồi cười lỗ mãng, "Đúng là hôm đó tôi có tà niệm với em, kéo cậu con trai ưu tú của Hứa Như Thanh xuống địa ngục càng hả hê hơn diệt trừ ông ta nhiều. Hôm đó em giả bộ thanh cao nhưng cuối cùng vẫn chủ động tìm đến tôi, nếu Hứa Như Thanh dưới suối vàng biết chuyện này chắc sẽ thất vọng lắm nhỉ?"
Giang Nghiệp Thành cười đắc ý.
"Hơn nữa Giang Thác mang dòng máu của tôi, đứa con hoang trong bụng em chính là cháu của tên súc sinh mà em mắng, Hứa Lan Ý, em muốn sinh nó ra thật sao, em không thấy ghê tởm à?"
"Đừng đánh đồng Giang Thác với ông! Ông không xứng."
Giang Nghiệp Thành không ngờ Hứa Lan Ý bênh vực Giang Thác như thế, khóe miệng lão giật giật.
"Em thật sự cho rằng nó hiểu tình yêu là gì sao? Cứ chờ đi, để xem nó có quan tâm em sống chết thế nào không."
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Nghiệp Thành reo lên, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà cúp máy xong lão sửa sang lại quần áo và đồng hồ trên tay.
"Yên tâm đi, tôi không giết em đâu, nhưng tôi mong lát nữa trở lại em sẽ ngoan ngoãn nói tôi biết đám người Đường Nhất Mạn ở đâu. Chúng tôi có trụ sở mới rồi, nếu em không nói thì Hứa Lan Ý em sẽ thế chỗ bọn họ làm vật thí nghiệm mới đấy."
Giang Nghiệp Thành nở một nụ cười ác quỷ, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]