Khi súng chĩa vào bụng, Hứa Lan Ý âm thầm nhích người. Vốn dĩ anh cũng không mấy lo lắng, nhưng khi nghĩ đến đứa con trong bụng thì thần kinh chợt trở nên căng thẳng, nếu Giang Nghiệp Thành phát hiện anh có thai thì sẽ càng phiền toái hơn......
"Em chỉ muốn biết anh đang làm gì thôi mà, bao năm nay lúc nào anh cũng tỏ vẻ bí hiểm, ngoài miệng nói em là người anh tin tưởng nhất, nói anh thích em, nhưng thật ra anh chưa bao giờ tin em cả." Hứa Lan Ý quay sang nhìn Giang Nghiệp Thành, ánh mắt lạnh lùng giờ phút này lộ ra vẻ tủi thân.
Theo những lời Giang Nghiệp Thành vừa nói, hiển nhiên đối phương chỉ nghĩ anh phản bội mình chứ vẫn chưa biết thân phận thật sự của anh. Nếu đúng là vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần anh hạ mình một chút thì người trước mặt sẽ lập tức mềm lòng.
Quả nhiên vẻ mặt Giang Nghiệp Thành dịu hẳn đi.
"Lẽ ra em không nhờ hắn trộm tài liệu, còn đóng kịch trước mặt anh nữa!"
"Đó là vì em biết có hỏi anh cũng không nói. Lần này anh vừa gặp chuyện đã biến mất tăm, bỏ lại em và Giang Thác, anh có nghĩ đến sự sống chết của tụi em không? Giờ về đây còn chĩa súng vào người em nữa." Hứa Lan Ý từ từ áp sát Giang Nghiệp Thành, giọng điệu nghe như người yêu đang hờn dỗi, còn bàn tay phía dưới lại âm thầm mò tới khẩu súng trong tay Giang Nghiệp Thành.
Nhìn gương mặt tuyệt đẹp trước mắt, Giang Nghiệp Thành lập tức mềm lòng, đồng thời lơ là cảnh giác. Ngay khi Hứa Lan Ý chạm vào thân súng, sắp sửa đảo ngược tình thế thì xe đột ngột thắng gấp, hai người mất đà chúi tới trước, Giang Nghiệp Thành cũng thu lại khẩu súng trong tay.
"Gì vậy?!" Giang Nghiệp Thành nạt.
"Giang tổng, hình như có người theo dõi ạ."
Theo dõi? Nghe thấy hai chữ này, Hứa Lan Ý giật thót, chắc Tạ Tri Ly chưa biết mình gặp chuyện nên đã bám theo.
"Tìm cách cắt đuôi đi!" Giang Nghiệp Thành biến sắc, lại chĩa súng vào người bên cạnh, bầu không khí vừa dịu xuống trở nên căng thẳng lần nữa.
"Người của em đúng không?"
"Không phải." Hứa Lan Ý bình tĩnh dựa vào ghế, trên mặt không lộ vẻ hoảng hốt nhưng thật ra trong lòng đã dậy sóng.
"Em nghĩ tôi còn tin em sao?" Hai mắt Giang Nghiệp Thành sáng quắc, hung dữ trừng Hứa Lan Ý, khẩu súng trong tay ấn mạnh vào anh, sau đó thô bạo nâng cằm anh lên, bắt anh nhìn thẳng vào lão.
Dù trong tình huống nào, Hứa Lan Ý cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng như không hề liên quan gì đến mình, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp này thật sự quá hấp dẫn, suýt nữa lão đã mụ mẫm đầu óc tha tội cho anh.
"Hứa Lan Ý, đúng là em rất thông minh, nhưng chuyện Đường Nhất Mạn em có biết mình sơ hở ở đâu không?" Giang Nghiệp Thành nở nụ cười đắc ý, "Tôi chưa bao giờ nhắc đến Đường Nhất Mạn với em cả, làm sao em biết tôi đang tìm mụ ta?"
"Tốt nhất là khai thật với tôi đi, lần này các người định giở trò gì?"
Phải thừa nhận Hứa Lan Ý đã chiếm được lòng tin của lão, nhưng bị anh lừa một lần thì tuyệt đối sẽ không có lần sau!
*
"Đừng đuổi theo nữa, rẽ trái đi." Tạ Tri Ly thấy chiếc xe phía trước đột ngột rẽ vào một con đường nhỏ không biết tên thì đoán Giang Nghiệp Thành đã phát hiện ra, còn bám theo nữa sẽ chỉ bất lợi cho Lan Ý.
"Vâng." Cảnh sát lái xe nghe lệnh rẽ vào con đường bên trái, "Đội trưởng Tạ, tiếp theo phải làm gì đây ạ?"
"Chờ tin."
Chuyện xảy ra quá đột ngột, họ không kịp gắn thiết bị theo dõi, Hứa Lan Ý cũng không đem theo điện thoại gắn định vị nên giờ họ không biết Giang Nghiệp Thành định lái xe đi đâu, bỏ theo dõi đồng nghĩa với việc họ đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, chỉ có thể chờ Hứa Lan Ý chủ động nhắn tin. Không hiểu sao ngay từ lúc bắt đầu Tạ Tri Ly đã thấy vô cùng bất an.
"Tôi đã bảo không nên bám theo rồi mà." Đúng lúc này, người đàn ông nãy giờ im lặng khoanh tay ngồi cạnh Tạ Tri Ly lên tiếng, "Có phải đang quay phim cảnh sát bắt cướp đâu, bám theo rất dễ bị lộ, cùng là cảnh sát, tôi tin chắc các cậu biết rõ điều này."
"Xin lỗi, em chỉ lo Lan Ý đi một mình sẽ gặp bất trắc thôi." Tạ Tri Ly cụp mắt, vẻ mặt ngưng trọng, y biết mình bộp chộp, rõ ràng có thể đợi Hứa Lan Ý truyền tin nhưng vì lo lắng mà quyết định làm như vậy.
Người đàn ông chậm rãi nghiêng người tới gần Tạ Tri Ly, cuối cùng dừng lại bên tai y rồi nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: "Cảnh sát Tạ, anh biết em lo cho em trai mình, nhưng lần sau còn tái phạm nữa thì đừng trách anh không nương tay nhé."
"Vâng, đội trưởng Phàn. Em sẽ gánh chịu hậu quả chuyện này." Tạ Tri Ly vừa máy móc trả lời Phàn Đình vừa kéo giãn khoảng cách với hắn.
Cảnh sát lái xe thấy Tạ Tri Ly bị tổng đội trưởng quở trách thì không khỏi áy náy, vội nói với Phàn Đình: "Đội trưởng Phàn, chuyện này là trách nhiệm của em, anh đừng trách đội trưởng Tạ."
"Cậu ấy là cấp trên của cậu, làm việc không tốt đương nhiên phải chịu phạt thay cấp dưới rồi." Khi nói đến chữ "phạt", Phàn Đình nhếch môi cười đầy mờ ám.
*
Không lâu sau Hứa Lan Ý bị Giang Nghiệp Thành chuốc thuốc mê, khi tỉnh lại thì thấy mình bị trói trên ghế trong một căn phòng.
Tất nhiên không phải là Giang Hoa Uyển.
"Tỉnh rồi à?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Lan Ý giật mình, quả nhiên vẻ mặt gã đàn ông đứng trước ghế càng nham hiểm đáng sợ hơn trước.
"Vẫn không muốn nói tôi biết Đường Nhất Mạn ở đâu sao?"
Hứa Lan Ý làm thinh.
"Không chịu nói à? Được thôi. Vậy cũng phải cho tôi biết đứa con hoang trong bụng em là của ai chứ nhỉ?"
"?" Hứa Lan Ý bàng hoàng, không ngờ vẫn bị Giang Nghiệp Thành phát hiện!
"Không cần kinh ngạc vậy đâu, ông còn kinh ngạc hơn em đấy!" Giang Nghiệp Thành tức giận cười lạnh, đột nhiên cúi người ấn mạnh vào bụng Hứa Lan Ý một cái, thấy người trước mắt lộ ra vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa đau đớn thì phá lên cười.
"Buông ra." Hứa Lan Ý lạnh lùng quát, dù sao chuyện cũng bại lộ rồi, anh không cần giả vờ giả vịt với Giang Nghiệp Thành nữa.
"Em nói thả thì tôi sẽ thả ngay chắc?" Giang Nghiệp Thành lại ấn mạnh cái nữa.
Lão chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Hứa Lan Ý, ngay cả khi bị mình tra tấn anh cũng không lộ ra vẻ mặt căng thẳng sợ hãi như vậy. Gã đàn ông chợt trở nên phấn khích, bản tính bạo lực trong người lại bắt đầu trỗi dậy.
"Quan tâm đứa con hoang này vậy sao? Rốt cuộc là của ai hả?!"
"Không liên quan đến ông."
Thấy thái độ này của anh, Giang Nghiệp Thành càng tức hơn, bao năm nay mình chẳng xơ múi được gì, cuối cùng anh lại có thai với người khác, lão tức tối nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu không trói em lại thì tôi hoàn toàn không biết em mang thai! Đồ đĩ Hứa Lan Ý! Tôi còn tưởng em thanh cao lắm, nào ngờ đã ngoại tình còn bị người ta làm to bụng nữa!"
"Rốt cuộc là con thằng nào?! Nói!"
Giang Nghiệp Thành thấy Hứa Lan Ý im lặng thì đột nhiên tới gần anh, giọng nói như ma quỷ: "Chắc không phải của Giang Thác đấy chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]