"Nhất định phải đi sao?" Khi tiễn Hứa Lan Ý lên xe, Giang Thác bỗng nhiên hối hận, nhìn người ngồi trên ghế lái cứ cảm thấy lo sợ bất an.
Hứa Lan Ý gật đầu, nếu được thì anh cũng rất muốn ở lại, những năm qua anh vẫn luôn đón lễ Trung thu một mình.
"Vậy em đi với anh."
"Không được." Hứa Lan Ý chẳng chút do dự từ chối đề nghị của Giang Thác.
"Sao thế?"
"Chẳng phải em nói đây là Trung thu cuối cùng em ở bên Tiểu Cửu sao? Em nỡ bỏ lại các em à?"
Sợ Giang Thác phát hiện manh mối, trong lúc cấp bách Hứa Lan Ý đành phải lấy Tiểu Cửu ra giữ chân hắn.
"Nhưng......"
"Anh chỉ đi làm một vài việc thôi, làm xong sẽ về ngay. Dù đêm nay không đón lễ được thì ngày mai em về nhà vẫn sẽ gặp anh mà."
"Thật không? Anh không gạt em đấy chứ?"
"Không gạt em đâu."
Nói xong Hứa Lan Ý lấy giấy bút ra viết gì đó, cuối cùng xếp tờ giấy lại rồi nhét vào tay Giang Thác.
"Gì thế?" Giang Thác đang định mở ra xem thì Hứa Lan Ý đột nhiên giữ chặt tay hắn.
"Đợi mai về nhà hẵng xem."
"Vâng." Giang Thác chậm rãi nắm tay lại rồi nhìn Hứa Lan Ý lái xe ra khỏi cô nhi viện, từ từ biến mất khỏi tầm mắt mình, tờ giấy kia bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
*
"Sao Tiểu Ý không ở lại đón lễ?" Nghe tin Hứa Lan Ý đi, viện trưởng tỏ vẻ tiếc nuối, trên tay bưng lồng hấp nóng hổi, "Ta còn hấp hạt dẻ cho các con nữa này, năm nay hạt dẻ vừa đỏ vừa ngọt, ta mà không giấu đi thì tụi nhỏ đã ăn hết từ lâu rồi."
"Anh ấy bận việc ạ." Giang Thác tìm đại một lý do rồi ngồi trên băng ghế trong sân, đổ mớ hạt dẻ Hứa Lan Ý nhặt lúc chiều ra, dùng kẹp gắp than lột vỏ.
Lột được hai quả, Giang Thác không nhịn được cười. Anh chàng ngốc nghếch này thế mà nhặt cả quả xanh về, hạt dẻ bên trong còn non xèo, độ ngọt cũng thấp. Xem ra anh học giỏi hơn mình nhưng về mặt này vẫn thua mình một bậc.
"Có việc gì để mai tính, Tết lớn mà." Viện trưởng thở dài, "Con cũng thật là, sắp tối rồi còn để cậu ấy đi nữa."
Giang Thác bất đắc dĩ nhún vai, Hứa Lan Ý có việc cần làm, mình cũng đâu thể cản được.
Viện trưởng vào phòng gắp hạt dẻ đã hấp chín ra chén, chỉ chốc lát sau mấy đứa bé ngửi mùi thơm chạy tới, bốc một nắm đem ra sân thi xem ai bóc đẹp hơn.
Viện trưởng quay lại sân nhìn Giang Thác vùi đầu lột hạt dẻ, kéo ghế tới ngồi cạnh hắn.
"Tiểu Thác, giờ con vẫn không thích nhà kia sao?"
Giang Thác không ngờ viện trưởng sẽ hỏi chuyện này nên sửng sốt mấy giây, sau đó lắc đầu.
"Thật ra Tiểu Ý quan tâm con lắm đấy, lần trước tới đây cậu ấy đã hỏi rất nhiều chuyện về con."
"Thế ạ?" Chuyện này hắn quả thực không biết.
"Còn nhớ hai năm trước Tiểu Cửu viết thư khuyên con đi học không? Thật ra lúc đó có người tự xưng là anh trai con gọi điện cho ta, nói con vì các em mà không chịu đi học, muốn chúng ta tìm cách thuyết phục con đi học lại, nếu tụi nhỏ gặp khó khăn về kinh tế thì cậu ấy sẽ giúp, vì vậy Tiểu Cửu mới viết thư cho con. Giờ nghĩ lại người gọi điện kia chắc là Tiểu Ý đấy."
Giang Thác kinh ngạc há hốc mồm, lúc đó hắn đã thấy lạ khi Tiểu Cửu viết thư cho mình, nhưng hoàn toàn không ngờ có liên quan đến Hứa Lan Ý, dù sao lúc anh khuyên mình đi học lại mình đã nói rất khó nghe, nhưng anh không để bụng mà còn nghĩ cho tương lai của mình. Sao lại có người ngoài mặt lạnh lùng mà nội tâm lại dịu dàng thế chứ, rốt cuộc Hứa Lan Ý còn bao nhiêu điều mình không biết đây......
*
Khi Hứa Lan Ý sắp đến sân bay thì Tạ Tri Ly gọi tới.
"Lan Ý, bên anh sắp xếp xong rồi."
"Vâng."
"Chờ thời cơ thích hợp em ra ám hiệu cho anh nhé."
"Vâng, em biết rồi."
"Chú ý an toàn đấy."
"Vâng." Cúp máy xong, Hứa Lan Ý ổn định cảm xúc, áp tay vào bụng rồi hít sâu một hơi. Mặc dù không hiểu tại sao Giang Nghiệp Thành chọn trở về ngay lúc này, hơn nữa còn đi chuyến bay bình thường, nhưng Hứa Lan Ý không có nhiều thời gian để suy nghĩ, dù thế nào anh cũng phải tới gặp Giang Nghiệp Thành.
Hứa Lan Ý vừa đến cổng quốc tế thì đã thấy bóng dáng quen thuộc kia.
"Tiểu Ý." Gã đàn ông tươi cười gọi tên anh, nhưng không hiểu sao trong lòng Hứa Lan Ý sợ run. Bên cạnh Giang Nghiệp Thành còn có hai người đàn ông to cao, hiển nhiên là vệ sĩ của lão.
Những người này giấu súng trái phép, hiện giờ sân bay đang rất đông, xem ra không thể hành động ở đây được.
Hứa Lan Ý nhìn Tạ Tri Ly mặc đồ bình thường đang mai phục cách đó không xa, không ra ám hiệu hành động.
Giang Nghiệp Thành có vẻ rất vui, sau khi gặp mặt thì thân mật ôm Hứa Lan Ý đi tới bãi đậu xe.
"Sao em bắt được con đĩ Đường Nhất Mạn kia cho anh vậy?"
Hứa Lan Ý không nói gì mà đi thẳng tới ghế lái, ở đây khá vắng vẻ, hẳn là có thể thông báo cho Tạ Tri Ly hành động.
Ngay khi Hứa Lan Ý mở cửa xe, Giang Nghiệp Thành đột nhiên ôm anh từ phía sau rồi âm thầm chĩa súng vào thắt lưng anh.
"Có người lái rồi, chúng ta ngồi phía sau đi." Giang Nghiệp Thành dịu dàng thì thầm, như thể người cầm súng uy hiếp Hứa Lan Ý không phải là mình.
Thân hình Hứa Lan Ý cứng đờ một giây, vẻ mặt chẳng mấy thay đổi, sau đó bình tĩnh mở cửa sau ra.
Giang Nghiệp Thành cũng ngồi vào ghế sau, khẩu súng vẫn chĩa vào Hứa Lan Ý.
Vệ sĩ khởi động xe rồi mau chóng lái ra khỏi bãi.
"Không ngờ chứ gì, em tốn bao nhiêu công sức đưa Vương Gia Thụy và chị gái hắn sang nước ngoài chữa trị, kết quả vẫn bị phản bội."
Nghe vậy trong lòng Hứa Lan Ý giật thót, gương mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng biến sắc.
"Anh đã làm gì họ?!" Nhờ Vương Gia Thụy mà anh mới lấy được tài liệu thí nghiệm tuyệt mật kia, sau đó Hứa Lan Ý đã tìm mọi cách bảo vệ hắn, không ngờ vẫn bị Giang Nghiệp Thành bắt được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]