Làm xong Giang Thác không rút dương vật ra ngay mà cúi xuống hôn lên vùng lưng đỏ ửng của Hứa Lan Ý.
"Uổng công em đau lòng anh bị trầy lưng, ai ngờ anh còn tự cọ vú vào thân cây nữa! Có phải anh muốn chỗ phía sau cũng bị cọ trầy luôn không?!"
Màu đỏ trên người Hứa Lan Ý chưa kịp tan đi thì lại bị câu nói của Giang Thác làm ửng lên. Lúc nãy chìm sâu trong tình dục nên nhiều hành động vượt ngoài tầm kiểm soát, giờ qua cơn cực khoái tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang ở đâu và làm gì, nỗi xấu hổ lập tức thấm sâu vào xương tủy.
"Đừng hôn nữa." Thần kinh Hứa Lan Ý lại căng thẳng, hốt hoảng nhìn quanh một vòng, biết chắc không ai thấy mới thì thầm nói với thiếu niên phía sau, "Rút ra đi."
"Giờ mới tỉnh lại à?" Giang Thác thấy Hứa Lan Ý hoảng sợ thì cảm thấy rất thú vị, hắn đã quen với sự lạnh lùng của đối phương sau khi khôi phục lý trí, thấy Hứa Lan Ý trở mặt cũng không hề tức giận mà trái lại càng hào hứng hơn.
Anh càng lạnh nhạt thì càng khiến người ta muốn vấy bẩn.
Nhưng giờ đang ở trong rừng, dù muốn làm lần thứ hai nhưng Giang Thác vẫn kìm lại rồi ngoan ngoãn rút dương vật ra.
Gậy thịt vừa rút ra thì tinh dịch chảy xuống làm ướt chân Hứa Lan Ý. Hai người không tìm được vật gì để lau, Hứa Lan Ý nhìn quanh, cuối cùng cầm quần lót Giang Thác lau khô tinh dịch trên người.
"Dù sao cũng là đồ của em mà."
Mỹ nhân ném quần lót vào người Giang Thác rồi hờ hững thốt ra một câu hết sức có lý, thiếu niên dở khóc dở cười mặc quần lót ẩm ướt vào.
"Đúng vậy." Cùng lắm mình chỉ bị các em hiểu lầm là tè dầm thôi, đâu thể để thai phu mất mặt được.
Mặc đồ xong, hai người chậm rãi quay trở lại rừng dẻ.
Nắng chiều vàng vọt, mọi âm thanh đều lắng xuống, chỉ có tiếng lạo xạo khi hai người đạp lên lá khô.
Giang Thác nhìn phía trước, sực nhớ ra gì đó nên mở miệng nói: "À phải, tối qua em định hỏi anh một chuyện mà quên mất."
"Hả?"
"Anh biết mình có thai, chứng tỏ anh cũng biết thể chất của em và anh khác với mọi người, vậy sao anh không nói em biết?"
"Anh cũng chỉ mới biết gần đây thôi."
Nghe vậy Giang Thác hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại nếu Hứa Lan Ý biết ngay từ đầu thì sẽ không phát sinh quan hệ với mình, thậm chí còn cho phép mình thắt nút, hiển nhiên lúc đó anh vẫn chưa biết thắt nút là gì.
Quả nhiên là thế. Giang Thác lộ ra vẻ mặt "biết ngay mà".
"Có phải Giang Nghiệp Thành biết hết mọi chuyện, kể cả thể chất đặc biệt của chúng ta không?"
"Ông ta không biết đâu." Hứa Lan Ý lắc đầu, "Mùi trên người anh rất nhạt, dù là A hay O cũng khó lòng đoán được, vì vậy ông ta càng không thể phát hiện, hơn nữa anh đã giấu kín chuyện em phân hóa nên ông ta không hề hay biết gì. Chắc ông ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, vốn dĩ ông ta muốn anh canh chừng em, kết quả lại đưa một alpha đến trước mặt omega. Có lẽ là trùng hợp tình cờ thôi."
Không hiểu sao nghe câu cuối của Hứa Lan Ý, trong lòng Giang Thác dâng lên một cảm giác khó tả.
"Chúng ta chính là duyên trời định đó!"
Hứa Lan Ý bị Giang Thác làm nổi da gà nên giội cho hắn một gáo nước lạnh: "Chỉ là bản năng AO thôi."
Nghe thấy từ "bản năng" này, thiếu niên không vui lắm, bởi vì hắn biết rõ dù mình không phân hóa thì tình cảm dành cho Hứa Lan Ý cũng đã vượt quá giới hạn từ lâu. Nhưng có lẽ lúc đầu Hứa Lan Ý đến với mình vì bị bản năng xui khiến thật......
"Vậy sao anh không nói với em, nếu em không gặp mẹ em, chẳng lẽ anh định giấu mãi à?"
"Có rất nhiều chuyện anh chưa dám chắc, nói với em chỉ làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của em thôi."
"Thi đại học đâu phải chỉ có một lần, anh đã mang thai rồi, giờ em chỉ muốn ở bên anh thôi, cùng lắm thì sang năm học đúp......" Thiếu niên lẩm bẩm, một giây sau phát hiện Hứa Lan Ý lạnh mặt thì lập tức nghiêm túc nói, "Em đùa đấy! Em sẽ học thật giỏi!"
Hứa Lan Ý thu lại ánh mắt rồi yên lặng đi tới trước.
"Vậy anh nói em biết một chuyện được không?"
"Ừ?"
"Rốt cuộc Giang Nghiệp Thành làm gì vậy?" Mấy năm nay hắn chỉ biết lão là doanh nhân bất lương chứ chẳng có thông tin nào khác, nhưng nhìn cách lão trốn sang nước ngoài liên tục, hắn cảm thấy lão không làm chuyện gì tốt, đã vậy còn giam cầm mẹ ruột hắn.
"Hai năm nay ngoài anh ra em chưa từng gặp người thân nào khác, không biết mình có ông bà không, cũng không biết cha mình làm nghề gì, thậm chí em còn không biết anh đang giúp ông ta làm gì, sao phải ở cạnh ông ta. Nếu anh tin em thì em muốn biết sự thật."
Hứa Lan Ý dừng lại rồi quay sang nhìn Giang Thác, chẳng biết đang nghĩ gì.
"Không nói em biết được sao?"
Thấy vẻ mặt thiếu niên giống hệt thú cưng nài nỉ chủ nhân, Hứa Lan Ý không đành lòng, mấy năm nay bất kể chuyện gì Giang Thác cũng chỉ biết nửa vời, thậm chí mẹ ruột khó khăn lắm mới gặp được cũng bị hắn xem là kẻ lừa đảo. Anh vẫn nghĩ hắn còn nhỏ, biết sự thật tàn nhẫn chẳng có gì tốt, nhưng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ được phơi bày, thay vì biết theo cách đó, chính miệng mình nói cho hắn biết vẫn tốt hơn.
"Nếu em muốn biết thì anh có thể nói với em."
"Thật không?!" Thiếu niên chưa kịp mừng thì điện thoại của Hứa Lan Ý reo lên.
"Ai vậy?"
"Không biết." Hứa Lan Ý nhìn số điện thoại lạ hoắc, lờ mờ đoán ra gì đó......
"Tiểu Ý."
Nghe giọng Giang Nghiệp Thành, bàn tay cầm điện thoại của Hứa Lan Ý bỗng chốc cứng đờ.
"Anh đang ở đâu vậy?" Hứa Lan Ý không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.
"Nghe nói em bắt được Đường Nhất Mạn cho anh rồi hả?"
"Ừ. Anh xem video chưa?"
"Xem rồi. Anh vừa hạ cánh, em đến sân bay ngay đi."
Hứa Lan Ý giật mình, không ngờ Giang Nghiệp Thành lại gấp gáp như thế.
"Được."
Cuối cùng Giang Nghiệp Thành nói thêm một câu: "Đi một mình thôi nhé."
Cúp máy xong, Hứa Lan Ý nhìn ánh mắt đầy vẻ mong đợi của Giang Thác rồi lại nhìn nửa sọt hạt dẻ dưới đất, không khỏi áy náy.
"Xin lỗi Tiểu Thác, anh có việc phải đi trước đây."
"Sao thế, việc gấp lắm à?"
"Ừ." Có thể đây là cơ hội cuối cùng, anh phải lập tức báo cho Tạ Tri Ly điều động cảnh sát, nhưng chuyện này lại không thể nói với Giang Thác.
"Có chuyện gì vậy?"
Hứa Lan Ý lắc đầu: "Tạm thời chưa nói được."
Lại nữa. Đợi mãi mới đến lúc Hứa Lan Ý chịu nói, nhưng sau một cú điện thoại lại trở về như ban đầu, thiếu niên không khỏi hụt hẫng. Giang Thác thất vọng nhưng vẫn hỏi khẽ: "Vậy tối nay anh có về đón Trung thu không?"
"Chưa biết nữa."
Thật ra Hứa Lan Ý cũng không chắc đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bắt gặp ánh mắt Giang Thác, anh vẫn nói thêm một câu "Anh sẽ cố gắng". Anh biết thiếu niên rất muốn trải qua ngày lễ với mình, còn có lũ trẻ ở cô nhi viện nữa...... Nhưng lần này mình không thể không đi được.
"Vậy chuyện lúc nãy......"
"Khi nào anh về sẽ nói với em."
"Được." Giang Thác nhặt cái sọt và sào tre dưới đất lên, "Về thôi."
Nhìn bóng lưng đi phía trước, Hứa Lan Ý bỗng thấy hai mắt cay cay, hình như đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc này với Giang Thác, không thể nói rõ là áy náy hay đau lòng, tóm lại là anh không muốn thấy vẻ mặt buồn bã của đối phương.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Đúng lúc này, Giang Thác đột nhiên quay lại, mỉm cười dịu dàng với Hứa Lan Ý rồi chìa tay phải ra: "Đi thôi."
"Ừ." Hứa Lan Ý nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]