"Anh không sao thật đấy chứ?" Thấy Hứa Lan Ý khởi động xe, Giang Thác hơi lo lắng, dù sao đêm qua anh cũng đã hôn mê một lần vì bị kích thích quá mức.
"Không sao, sáng nay ngủ bù rồi mà." Hứa Lan Ý không nói sau khi kéo Giang Thác về phòng lúc nửa đêm, anh đã có giấc ngủ ngon nhất suốt thời gian qua, được hắn xoa bụng làm đầu óc lâng lâng, còn dễ chịu hơn nằm trên một lớp bông dày, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, mọi nỗi căng thẳng, lo lắng và bất an gần đây đều bị xua tan, cuối cùng ngủ say trong ngực thiếu niên.
Khi anh tỉnh lại đã là mười giờ sáng.
Hứa Lan Ý nhớ lại lần trước về cô nhi viện với Giang Thác, mới sáu giờ tên ngốc này đã réo mình dậy, còn lần này hắn không kêu một tiếng mà cứ thế nằm cạnh chờ mình tự tỉnh, hỏi hắn sao không gọi mình dậy thì hắn chỉ trả lời một câu "Về muộn cũng đâu có sao, giấc ngủ của anh quan trọng hơn".
Sao trước kia không thấy hắn chu đáo vậy chứ. Hứa Lan Ý nghĩ thầm.
Hai người đến cô nhi viện ngay giờ ăn trưa, Hứa Lan Ý và Giang Thác theo bọn trẻ đến nhà ăn, hôm nay là Trung thu nên ăn xôi hạt dẻ, còn có bưởi tráng miệng.
"Anh Tiểu Ý! Cho anh nè!" Tuy chỉ đến một lần nhưng lũ trẻ trong cô nhi viện rất có ấn tượng với Hứa Lan Ý, thậm chí mấy cô bé hơi lớn còn đỏ mặt ngồi đối diện anh rồi đẩy trái bưởi dì bếp cho mình tới trước mặt anh.
"Sao không cho anh hả?" Giang Thác nhướng mày nhìn hai cô bé với vẻ mặt vô lại.
"Đương nhiên phải cho khách trước rồi." Một cô bé có vẻ là học sinh trung học chột dạ giải thích.
Mặc dù Giang Thác cũng rất đẹp trai nhưng Hứa Lan Ý có một vẻ đẹp thoát tục, dung mạo thanh tao khiến lũ trẻ cảm thấy anh giống như minh tinh trên TV, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm. Còn Giang Thác hồi bé toàn trèo cây bắt sâu và lăn lê trong sân, thỉnh thoảng còn bị tét mông, dù bây giờ có đẹp trai cỡ nào cũng khó lòng làm người ta xao xuyến, hơn nữa hắn là cậu chủ nhà giàu ở thành phố mà ăn mặc hết sức xuề xòa, trên người chỉ mặc một cái áo thun màu xanh xám rộng thùng thình, tóc cũng không chải chuốt, quả thực kém xa Hứa Lan Ý xinh đẹp chỉn chu.
"Cảm ơn, nhưng anh có rồi, các em ăn đi." Hứa Lan Ý đẩy trái bưởi tới trước mặt hai bé gái rồi nhìn Giang Thác bên cạnh, "Em muốn ăn à, anh cho em nhé?"
"Không cần đâu!" Giang Thác lắc đầu nguầy nguậy, "Anh ăn nhiều vào, để em lột cho anh."
Giang Thác vừa cầm trái bưởi lên thì bắt gặp Tiểu Cửu và Tiểu Thiên ngồi bên kia nhìn mình chằm chặp, hắn chợt thấy hơi xấu hổ, mình không lột bưởi cho em nhỏ mà lại lột cho "anh trai" lớn hơn mình tám tuổi, hình như cũng không hợp lý lắm......
"Ý anh là anh sẽ lột cho mọi người......"
"Anh Tiểu Ý có bạn gái chưa ạ?" Cô bé lúc nãy không để ý đến Giang Thác mà tiếp tục trò chuyện với Hứa Lan Ý.
Nghe cô bé hỏi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Hứa Lan Ý, mỹ nhân luôn điềm tĩnh bỗng nhiên đỏ mặt rồi ấp úng đáp "Chưa", mọi người bị sự mới lạ này làm tò mò, mấy đứa bé vốn không dám nói chuyện với Hứa Lan Ý cũng xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi anh đủ thứ.
Đây là lần đầu tiên Hứa Lan Ý ở chung với lũ trẻ này, cũng là lần đầu tiên nói nhiều như thế, anh nhận ra mình không hề thấy phiền, so với lần trước đứng nhìn từ xa, hình như có gì đó đã thay đổi.
Mải trò chuyện quên cả thời gian, Hứa Lan Ý định thần lại, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của Giang Thác.
Giờ ngủ trưa, hai người trốn ra sân sau, rốt cuộc cũng được yên tĩnh, ngồi trên ghế đá dưới tàng cây hóng mát.
"Anh có vẻ thích xôi hạt dẻ nhỉ."
"Hả?"
Âm cuối của Hứa Lan Ý nghe rất đáng yêu.
"Tại em thấy hôm nay anh ăn nhiều hơn bình thường chút xíu."
"Thế à?" Hứa Lan Ý cũng không để ý, "Lần đầu tiên anh ăn đó, ngon thật."
Hạt dẻ ở đây dẻo bùi, trộn với nếp có một mùi thơm đặc biệt, xôi cũng ngọt lịm.
"Anh đã bao giờ sống ở quê chưa? Ngoài Giang Hoa Uyển ra ấy." Giang Thác chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Chưa. Sao thế?"
"Vậy chắc hồi bé anh chỉ lo học thôi nhỉ." Giang Thác nhìn khu rừng cách đó không xa, hình như nghĩ đến gì đó nên huých vai Hứa Lan Ý, "Em dẫn anh đi nhặt hạt dẻ nhé, rừng bên kia mọc nhiều lắm!"
"Ừ." Hứa Lan Ý tỏ vẻ hào hứng, đứng dậy muốn đi.
Giang Thác thấy anh đi tay không thì bật cười: "Anh định cứ thế mà đi à?"
"Chứ sao?"
"Anh nghĩ hạt dẻ mọc ở đâu?"
"Trên cây." Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mình cũng không biết hay sao, Hứa Lan Ý bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn vì bị Giang Thác cười nhạo.
"Đúng là trên cây thật, nhưng anh không hái bằng tay được đâu, chờ em chút xíu."
Chốc lát sau, Giang Thác chạy ra từ phòng viện trưởng, tay cầm một cây sào tre và một cái gùi, trong gùi đựng dù, găng tay và một cây kéo gắp than.
Cần nhiều thứ vậy sao, Hứa Lan Ý hơi kinh ngạc, trong đầu hiện ra hạt dẻ rang mình thấy ven đường, anh cứ tưởng hái thứ này cũng giống như hái táo trên cây vậy.
Khi thấy cây dẻ, anh mới hiểu tại sao Giang Thác cười mình.
"Khai thật đi, anh không biết hạt dẻ có vỏ gai đúng không?"
"......"
Giang Thác nói đúng, anh hoàn toàn không biết ngoài hạt dẻ có vỏ gai mà cứ tưởng chỉ có quả màu nâu đậm.
"Anh cầm dù đi." Giang Thác đeo găng tay cho Hứa Lan Ý rồi bật dù lên đưa cho anh, "Anh đứng dưới nhặt là được rồi, để em leo lên gõ. Giờ anh không tiện ngồi xuống nên dùng cái này đi."
Nói xong Giang Thác lấy cây kéo gắp than trong gùi tre ra.
Hứa Lan Ý ngơ ngác cầm dụng cụ, nhìn Giang Thác thoăn thoắt leo lên cây rồi cầm sào tre đang dựa vào cành cây.
"Anh đứng xa chút đi, coi chừng rơi trúng người đấy."
"Anh nhớ cẩn thận đấy nhé."
Hứa Lan Ý đứng dưới hứng những quả dẻ màu xanh có gai mà Giang Thác gõ rơi, anh cầm dù nhặt, cảm nhận được mấy quả dẻ to tròn rơi lộp độp xuống dù, có mấy quả rơi xuống chân, có mấy quả lăn ra xa.
"Anh nhặt từ từ thôi, coi chừng ngã đấy."
"Ừ." Trong rừng rất yên tĩnh, hạt dẻ rơi xuống lá khô lạo xạo, gió nhẹ thổi qua cuốn theo tiếng côn trùng kêu vang.
Hai người phối hợp hết sức ăn ý, chỉ chốc lát sau Hứa Lan Ý đã nhặt được nửa gùi, Giang Thác sợ anh mệt nên không hái nữa mà leo xuống.
"Lấy hạt dẻ ra bằng cách nào?"
"Làm vậy nè."
Giang Thác giẫm chân trái lên một quả gai dưới đất rồi cầm cây gắp than chọc vào kẽ nứt, chỉ cần tách nhẹ vỏ gai đã nứt ra, để lộ bốn hạt dẻ to tròn màu nâu sẫm, thiếu niên cúi xuống nhặt bốn hạt dẻ ném vào gùi tre.
"Hồi xưa trước Trung thu một ngày viện trưởng dẫn tụi em đi nhặt hạt dẻ, sau đó mọi người bóc vỏ trong sân, hôm sau nấu xôi hạt dẻ chia nhau ăn."
"Nếu anh thích thì đem hết chỗ này về, em nấu cho anh ăn."
"Ừ."
Giang Thác thấy mặt Hứa Lan Ý lấm tấm mồ hôi thì đưa tay định lau cho anh, sực nhớ tay mình hơi bẩn nên lại thả xuống.
"Mệt không?"
Hứa Lan Ý lắc đầu, động tác nhỏ của Giang Thác không qua được mắt anh, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, anh tháo găng tay rồi nắm cổ áo Giang Thác, kéo người tới hôn.
Giang Thác đầu tiên là sửng sốt, sau đó cầm lấy cây dù của Hứa Lan Ý, tay kia ôm eo anh, nhẹ nhàng đè người vào thân cây. Đầu lưỡi đang bị ngậm đột nhiên phản công luồn vào miệng anh, ấn mạnh lên hàm trên nhạy cảm của anh rồi cọ tới cọ lui.
"Ư a...... Ưm......"
Hứa Lan Ý bị cọ làm trong lòng ngứa ngáy, ôm lưng Giang Thác cào nhẹ. Hai người nấp dưới dù, chẳng chút kiêng kỵ bộc lộ dục vọng dành cho nhau.
Giang Thác say mê mút lưỡi Hứa Lan Ý rồi tiếp tục tiến công. Đúng lúc này, chẳng biết ai cầm sào gõ cây dẻ trên đầu hai người làm mấy quả rơi xuống dù.
"Ở đâu ra hai đứa nhóc hôn nhau dưới cây dẻ vậy! Không sợ rơi trúng đầu à!" Cách đó mấy mét, một ông lão cầm sào tre càm ràm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]