🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Anh sao vậy? Đang nghĩ gì thế?" Khi Giang Thác cởi áo khoác đồng phục trên người Hứa Lan Ý thì phát hiện anh đang thất thần, cứ tưởng anh không có hứng thú với chuyện của mình nên trong lòng hắn hơi hụt hẫng. Để thu hút sự chú ý của đối phương, thiếu niên vụng về đẩy nhẹ anh xuống giường rồi ưỡn hông thúc vào lỗ nhỏ chưa khép kín, quả nhiên một giây sau Hứa Lan Ý thở dốc nắm lấy cánh tay hắn.

"A a......"

"Hoàn hồn rồi à?"

"Khoan đã...... Ưm...... Vậy mẹ em bảo em gọi cho bà để làm gì?"

"Hình như bà muốn em đi với bà thì phải."

Nói xong câu này, Giang Thác cảm nhận được rõ ràng năm ngón tay Hứa Lan Ý đang nắm cánh tay mình đột nhiên siết chặt. Anh đang khẩn trương, nghĩa là anh có quan tâm đến mình. Trong lòng thiếu niên chợt dâng lên một nỗi mừng rỡ.

"Em có định đi không?" Hứa Lan Ý không thấy được vẻ mặt của mình, thế nên hoàn toàn không biết khi hỏi câu này trong mắt anh lộ ra vẻ bất an.

"Anh có muốn em đi không?" Giang Thác nhìn sâu vào mắt Hứa Lan Ý rồi hỏi ngược lại, quy đầu hăng hái vạch mở lỗ nhỏ ướt sũng, sau đó đút vào từ từ.

"Ưm......" Hứa Lan Ý làm thinh, chẳng biết có phải vì khoái cảm hay không mà hai mắt long lanh nước.

"Trả lời em đi." Thiếu niên đâm rút mạnh bạo, nước mắt mỹ nhân dưới người hắn lập tức trào ra.

"Mẹ em đã tìm em mười tám năm rồi."

"Thì sao? Anh muốn đẩy em đi à?"

"Bà ấy cần em."

Giang Thác dừng lại rồi nhìn chằm chằm đôi mắt ngấn lệ của Hứa Lan Ý, hồi lâu sau hắn cười khẽ một tiếng.

"Sao em lại cười?"

"Rõ ràng anh không nỡ xa em mà." Ánh mắt thiếu niên tràn đầy tự tin.

"Ai nói." Hứa Lan Ý bối rối quay đầu né tránh ánh mắt đối phương, không hề biết vành tai đỏ ửng của mình lộ ra khỏi tóc đen.

"Anh nỡ...... Vậy em bé có nỡ không?" Giang Thác cố ý cúi xuống cắn tai Hứa Lan Ý một cái, "Hứa Lan Ý, sao anh cứ khẩu thị tâm phi mãi thế."

Nói xong Giang Thác lại áp lòng bàn tay vào bụng Hứa Lan Ý.

"Giang Nghiệp Thành biến mất rồi, nếu anh muốn đi thì chẳng phải bây giờ là thời cơ tốt nhất à? Sao còn ở lại đây, mỗi ngày đều ôm quần áo của em ngủ, thừa nhận đi, thật ra anh thích em chứ gì."

Nghe thấy chữ "thích", tim Hứa Lan Ý run lên như có một dòng điện vô hình xẹt qua, da đầu tê rần, tay chân bủn rủn. Trong nháy mắt, nỗi bất an khi yêu một cậu bé nhỏ hơn mình tám tuổi và cảm giác tội lỗi vì thân phận cũng như quan hệ của họ lại hiện lên trong đầu.

"Anh không đi vì có lý do riêng, còn quần áo chẳng qua là...... mang thai cần pheromone thôi."

Không ngờ đến giờ Hứa Lan Ý vẫn chưa chịu thừa nhận, dù thiếu niên có lạc quan cỡ nào cũng vẫn thấy hụt hẫng. Từ lâu hắn đã biết người trước mắt ngoại trừ lúc làm tình thì mọi lúc khác đều rất lạnh lùng, rất khó mở lòng, nhưng hắn cứ tưởng mình có thể trở thành người đặc biệt, dù sao họ cũng đã có con rồi.

"Nếu mang thai cần pheromone thì anh ở lại với em vì con đi. Em từng nếm trải cảm giác không có cha mẹ nên không muốn con mình thiếu thốn tình thương của bên nào cả."

Hứa Lan Ý chưa từng nghĩ Giang Thác sẽ nói ra câu này, hắn không tức giận như anh tưởng mà vô cùng bình tĩnh, dùng lý do trực tiếp và thực tế nhất để bác bỏ ý nghĩ mà anh tự cho là đúng, thậm chí giờ phút này anh còn cảm thấy thiếu niên trước mắt chín chắn hơn cả mình.

"Mai là Trung thu, anh về cô nhi viện với em nhé." Có lẽ vì sợ nghe thấy câu trả lời không như mong muốn nên Giang Thác đổi chủ đề, "Hai ngày trước Tiểu Cửu gửi thư tới trường, nó nói có một gia đình muốn nhận nuôi nó, qua Trung thu sẽ đi."

Nghe vậy trong lòng Hứa Lan Ý chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh biết Giang Thác rất thương các em, được nhận nuôi tất nhiên là chuyện vui, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sau này sẽ rất khó gặp lại nhau.

"Sao nhìn mặt anh buồn thế?" Giang Thác cười, "Dù sao em cũng quen với ly biệt rồi."

Nhìn nụ cười trên mặt thiếu niên, không hiểu sao lòng Hứa Lan Ý đau như cắt.

Cuối cùng anh đưa tay ôm thiếu niên trước mặt.

Hai người lập tức lâm vào cuộc làm tình điên cuồng. Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc dâm đãng và tiếng cơ thể va chạm, đôi chân dài trắng như tuyết của Hứa Lan Ý quặp chặt eo Giang Thác, tựa như muốn giấu những lời không thể nói ra trong trận phóng túng này.

Dưới khoái cảm tột độ, trong đầu Hứa Lan Ý chợt hiện ra đứa bé khóc ngằn ngặt và omega thẫn thờ ngồi trong góc căn phòng mờ tối kia.

"Em nói đúng, con chúng ta cần em." Lúc sắp kết thúc, Hứa Lan Ý đột nhiên thì thầm vào tai Giang Thác.

Anh cũng cần em. Hứa Lan Ý chưa kịp nói ra nửa câu sau thì đã bị thiếu niên phấn khích thúc mạnh một cái làm anh run rẩy lịm đi.

Gần đây Hứa Lan Ý toàn ngủ chập chờn, lần này ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại, phát hiện chỗ bên cạnh lạnh ngắt, Giang Thác không có ở đây.

"Giang Thác??" Không thấy bóng dáng hắn, đầu óc Hứa Lan Ý trống rỗng mấy giây, trong lòng dâng lên một nỗi bất an và hoảng sợ chưa từng có, anh ngồi bật dậy rồi đi chân trần lao ra khỏi phòng.

Trong toilet không có ai, Hứa Lan Ý tìm hết mấy phòng bên cạnh và phòng đọc sách nhưng vẫn chẳng thấy Giang Thác đâu. Ra đến phòng khách mới nghe thấy động tĩnh ngoài vườn hoa.

"Em không ngủ mà làm gì ở đây vậy?"

Hứa Lan Ý không hề nhận ra ngay khi thấy Giang Thác, mọi cơ bắp căng cứng trên người mình lập tức thả lỏng, nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nhưng khi thấy bình tưới trên tay đối phương, một ngọn lửa giận vô cớ lại bùng lên.

Người này nửa đêm biến mất làm mình lo sốt vó, kết quả lại ra đây tưới hoa sao?!

"Sao anh dậy sớm thế?" Giang Thác kinh ngạc đặt bình tưới xuống rồi đi tới ôm Hứa Lan Ý, "Sao không mang giày! Lỡ bị cảm thì sao!"

"Anh hỏi em ở đây làm gì?"

So với nhiệt độ lúc nửa đêm, giọng nói lạnh lùng Hứa Lan Ý càng khiến người ta ớn lạnh hơn.

"Em...... Em ngủ không được."

"Sao lại ngủ không được?"

"Nghĩ đến chuyện anh mang thai, lúc thì em phấn khích quá mức, lúc thì sợ trở mình đè trúng anh, còn muốn xoa bụng anh nhưng lại sợ làm anh thức giấc, cuối cùng tỉnh ngủ luôn nên ra đây tưới hoa, nhưng hoa này cũng có mùi của anh......"

"......"

Đây là đồ ngốc gì thế, mình phải sinh con cho đồ ngốc này thật sao? Hứa Lan Ý bỗng nhiên hơi lo con mình sẽ giống cha, mặc dù cũng khá đáng yêu.

"Vào ngủ đi." Hứa Lan Ý nắm cổ tay Giang Thác kéo vào trong, "Em muốn sờ...... thì cho em sờ là được chứ gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.