"Vậy cũng đâu cần lấy quần lót này của em chứ, hôm đó về trường, dưới người em lạnh toát......" Thiếu niên nhớ lại hôm đó vẫn còn xấu hổ, trên mặt lộ vẻ ấm ức, "Chỉ cần anh nói với em thì muốn bao nhiêu em cũng đưa anh hết!"
Mặc dù hắn cũng chẳng có nhiều quần lót cho lắm. Giang Thác khó lòng tưởng tượng nổi mỹ nhân hôm đó điềm tĩnh từ biệt mình lại giấu quần lót của mình trong túi!
Sao phải lấy cái kia à, vì có nhiều mùi của hắn nhất chứ sao nữa. Quần áo ở nhà chẳng còn bao nhiêu pheromone, anh cũng không chắc lần đó mình đi còn có thể gặp lại Giang Thác hay không, bởi vậy đành phải lấy quần lót của hắn...... Dù sao khách sạn cũng khá gần trường hắn.
Trong lòng Hứa Lan Ý đầy lý lẽ nhưng ngoài miệng không dám nói gì, dù sao từ lúc mình xây tổ đến giờ đã làm rất nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
"Chẳng lẽ ngày nào anh cũng ngủ trong đống quần áo của em sao?" Giang Thác vẫn không thể tin được, nhưng đã lờ mờ đoán ra sự khác thường của Hứa Lan Ý có liên quan đến chuyện mang thai, nghĩ đến mình không ở bên anh trong giai đoạn quan trọng này, hắn lập tức áy náy, chỉ muốn lột quần lót đang mặc đưa cho anh.
Hứa Lan Ý xấu hổ không dám thừa nhận, đành phải đẩy thiếu niên trước mắt.
"Em còn bế nữa thì sàn nhà sẽ ướt cho xem."
Giang Thác ngẩn ra một hồi mới nhớ trên người đối phương chỉ mặc áo khoác đồng phục của mình, phía dưới vẫn còn trần trùng trục, vì đứng lâu quá nên tinh dịch chảy dọc bẹn đùi xuống bắp chân, thấy chất lỏng nhỏ xuống sàn nhà, hắn vội vàng rút khăn giấy lau cho anh.
Rõ ràng đã làm chuyện dâm loạn hơn nhưng giờ phút này gò má Hứa Lan Ý chợt nóng bừng. Anh cứ tưởng một giây sau Giang Thác sẽ đè mình xuống giường rồi nói những lời dâm đãng như "Để em chặn cho anh", ai ngờ hắn chỉ ngoan ngoãn lau khô tinh dịch chảy ra cho mình.
"Đây là cái gì?" Cảm nhận được túi áo Giang Thác có vật gì đó nằng nặng, Hứa Lan Ý tò mò sờ bên ngoài, phát hiện nó khá giống điện thoại.
"À." Giờ Giang Thác mới nhớ đến chuyện này, lấy chiếc điện thoại kia ra khỏi túi mình.
"Điện thoại ở đâu thế?"
"Nói ra chắc anh không tin đâu...... Hôm nay tan học tự dưng có một bác gái gọi em lại, nói mình là mẹ ruột của em, còn đưa điện thoại cho em rồi bảo em liên lạc với bà ấy nữa."
Giang Thác tỏ vẻ hời hợt, thấy Hứa Lan Ý nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình thì nói thêm: "Em không tin bà ấy nên cũng chẳng định gọi. Nhưng bà ấy nói cho em biết về quần thể ABO, em đoán anh mang thai nên mới hộc tốc chạy về đây."
"Em gọi đi." Một lát sau, Hứa Lan Ý ngẩng đầu nhìn Giang Thác, "Tìm được mẹ là điều đáng mừng mà."
"Anh không sợ em gặp phải đa cấp lừa đảo à? Anh học luật đấy nhé." Giang Thác cười rồi véo gò má hơi gầy của Hứa Lan Ý.
"......"
Vì mấy chuyện kia chưa giải quyết xong nên Hứa Lan Ý không tiện nói mình đã gặp Đường Nhất Mạn, cũng không tiện nói thẳng đối phương chính là mẹ hắn.
"Nếu đúng thì sao chứ." Giang Thác đột nhiên thả tay xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Bà ấy cũng đâu muốn sinh ra em, em nghĩ bà ấy đặt tên "Giang Thác" cho em là vì sự ra đời của em là một sai lầm, nhưng bà ấy không thể thay đổi được nên đâm lao phải theo lao thôi."
Nói đến đây, Giang Thác cười buồn.
"Em bị bắt cóc rồi bỏ ở cô nhi viện ngần ấy năm mà bà ấy không hề tìm em, giờ còn xuất hiện làm gì chứ."
"Bà ấy nói em bị bắt cóc à?"
"Ừm."
Hứa Lan Ý trầm ngâm suy nghĩ, chợt nhớ tới mảnh giấy viện trưởng cô nhi viện đưa cho mình, trong lòng giật thót......
Dù sự thật là gì đi nữa thì cái tên "Giang Thác" này cũng khiến lòng người nguội lạnh, có lẽ thiếu niên trước mắt khăng khăng nói mình không muốn tìm cha mẹ là vì không tháo gỡ được khúc mắc này, hơn nữa Giang Nghiệp Thành không xứng làm cha, sau khi Giang Thác trở về cũng chẳng cảm nhận được tình cảm gia đình thực sự nên tất nhiên không thể tin Đường Nhất Mạn.
Anh không tiện phán xét Đường Nhất Mạn, nhưng những chuyện trải qua với Tạ Tri Ly chiều nay vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Lúc đó xe chạy thẳng ra ngoại ô rồi dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang. Sau khi Đường Nhất Mạn mở cổng, họ ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc. Mặt đất bẩn thỉu không chịu nổi, thậm chí gần đó còn có mấy xác mèo đã phân hủy hết, ngay cả ruồi bọ cũng không thèm tới gần, xung quanh rải rác mấy cái sọ chuột, Hứa Lan Ý vừa nhìn đã thấy buồn nôn, nhưng anh không thể nôn nghén ở đây được, lúc ở trên xe anh đã suýt bại lộ vì pheromone rồi. May mà Đường Nhất Mạn biết Giang Thác đang ở chung với anh, vì vậy trên người anh có mùi của Giang Thác cũng là điều dễ hiểu.
Bụi phủ dày trên đống máy móc thiết bị, có thể đoán được nhà máy này đã bị bỏ hoang ít nhất ba năm. Đường Nhất Mạn dẫn đầu, anh và Tạ Tri Ly theo sau, chỉ chốc lát sau đã ngửi thấy một mùi tương tự như pheromone, mấy loại hòa lẫn vào nhau khiến Hứa Lan Ý khó chịu nhíu mày.
Đường Nhất Mạn lấy chìa khóa ra mở cánh cửa sắt của căn phòng trong cùng, trước mặt họ là hai chiếc giường tầng khung sắt, căn phòng gần như trống rỗng, trên giường trải mấy cái áo, trên chiếc bàn vuông giữa phòng đặt mấy thùng mì gói đã ăn hết, bốn người co ro trong góc, ba nam một nữ. Trạng thái tinh thần của họ không tốt lắm, quần áo trên người rách rưới bẩn thỉu, bất ngờ nhất là trong số đó có một chàng trai khá thanh tú đang bế đứa bé chỉ khoảng vài tháng tuổi, đứa bé đã khóc khàn giọng nhưng chàng trai chỉ thẫn thờ ôm nó chứ chẳng có phản ứng gì.
Tạ Tri Ly lập tức nhận ra đây là những người mất tích mấy năm nay, nhưng vẫn còn thiếu một người. Tính đến giờ phải có năm người mới đúng.
"Có một Alpha vì muốn chúng tôi trốn thoát mà ở lại. Đó là con của họ." Dường như Đường Nhất Mạn đọc được ý nghĩ của Tạ Tri Ly nên chỉ vào chàng trai đang bế con trong góc, vẻ mặt vừa buồn bã vừa nghiêm nghị, hiển nhiên người đàn ông kia đã lành ít dữ nhiều.
Hứa Lan Ý nhìn đứa bé, trong đầu hiện lên những ghi chép về thí nghiệm, anh chợt hiểu ra gì đó, sống lưng lạnh toát, toàn thân nổi da gà. Quả nhiên tên súc sinh Giang Nghiệp Thành này đã thí nghiệm trên cơ thể người.
"Sau khi trốn ra, chúng tôi sợ bị Giang Nghiệp Thành phát hiện nên trốn chui trốn nhủi ở đây, nhưng ôm một đứa bé ngồi yên chờ chết cũng không phải là cách, dù không bị bắt cũng sẽ chết đói thôi, thế là tôi mạo hiểm về nhà lấy xe và tiền. Tôi biết làm vậy chắc chắn sẽ bị tai mắt của Giang Nghiệp Thành phát hiện, thế nên tôi định đi ngay đêm nay."
"Sao không báo cảnh sát?"
Đường Nhất Mạn không trả lời Tạ Tri Ly mà lấy từ túi xách ra một bình sữa bột, vì không có nước nóng nên chỉ có thể rót ít nước suối lạnh vào bình sữa, bà lắc nhẹ mấy lần rồi đi tới trước mặt chàng trai, bế đứa bé đang khóc ngặt nghẽo lên ngồi ở mép giường.
Đứa bé được uống sữa rốt cuộc nín khóc. Lúc này Đường Nhất Mạn mới ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Ly bằng ánh mắt khó đoán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]