Chương trước
Chương sau
"Bạn học, cậu là sinh viên mới vào năm nay à?"

"Dạ, mấy ngày trước vừa có kết quả trúng tuyển." Để xâm nhập nội bộ quân doanh, Giang Thác đành phải nói dối.

"Sao lại hỏi về Hứa Lan Ý?"

"Mới đầu em chỉ muốn tìm hiểu thêm về khoa chúng ta, kết quả nhìn thấy trên mạng có người nói về anh ấy, tò mò nên muốn hỏi xem có chuyện gì thôi."

"Thế à."

"Đàn anh có biết gì không ạ?"

"Biết thì biết, nhưng toàn là tin đồn thôi."

"Kể em nghe được không?"

"Được chứ."

"Hứa Lan Ý học trên tôi ba khóa, khi tôi học năm nhất thì anh ta đã học năm cuối. Vì đẹp trai nên hầu hết mọi người ở khoa Luật đều biết anh ta, năm cuối thực tập rất bận, lúc đó anh ta ít khi ở trường lắm, tôi cũng chỉ thấy anh ta một lần duy nhất. Thật ra ngoại trừ tính cách lạnh lùng quái gở và không có bạn thì anh ta cũng chẳng có gì đáng chê trách. Nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện."

Giang Thác đang định hỏi chuyện gì thì đối phương gửi sang ảnh chụp một khung chat, chẳng biết có phải vì đăng đi đăng lại nhiều lần trên mạng hay không mà nhìn khá mờ, chỉ có thể nhìn ra hình ảnh và chữ bên trong.

Trong ảnh chụp màn hình là một nhóm chat gồm năm người, có người đăng một tấm ảnh lên rồi nói "Đố các cậu biết tớ thấy vật này ở đâu!", mấy người khác trả lời "Gì vậy?", "Á đù, đây không phải ga giường của Hứa Lan Ý sao?!" "Ừ, vô tình tìm được dưới gối cậu ta đấy." "Đây là đồ của cậu ta hả??", "Cậu ta tự dùng hay cho bạn gái dùng [Cười]", "Cậu ta quen bạn gái lúc nào vậy?", "Ở chung ký túc xá lâu như vậy mà không phát hiện cậu ta có khẩu vị này, kỳ quái thật!", "Ngày thường giả bộ thanh cao, còn ban đêm lại chơi gậy rung sao?! Thì ra cậu ta đói khát như thế." "Mẹ, gớm chết!"

Giang Thác phóng to tấm ảnh kia lên, có thể nhìn ra đó là một cây gậy rung không lớn lắm. Nhìn những lời bọn họ nói, hắn chỉ thấy giận sôi, đám người này thế mà trắng trợn bàn tán chuyện riêng tư của người khác, đúng là có tài mà không có đức!

"Ảnh này lọt ra từ nhóm chat ký túc xá của bọn họ, nhưng Hứa Lan Ý không có trong nhóm, vật kia đúng là của anh ta, sau khi xảy ra chuyện này thì anh ta lập tức dọn ra ngoài. Nghe nói anh ta ngủ với không ít bạn trai trong trường, muốn hẹn hò với anh ta còn phải lấy số nữa [Cười gian], sau đó anh ta gạ gẫm hotboy Du Trì học dưới mình hai khóa lên giường, lúc ấy cả khoa Luật đều sôi sục, chuyện này có cả ảnh chụp nhưng giờ tôi không tìm được. Thật không ngờ Hứa Lan Ý nhìn thì thanh cao thoát tục mà lại là tên gay thối nát như vậy, danh xưng "hotboy của khoa" cũng từ đó mà ra."

Giang Thác ngẩn ngơ nhìn ảnh đối phương gửi sang, vốn dĩ hắn còn bất mãn thay Hứa Lan Ý, dần dà lại có một cảm xúc phức tạp. Hắn biết Hứa Lan Ý hơi phóng đãng nhưng không ngờ anh từng quen nhiều người như thế, còn có Du Trì mình từng gặp mấy lần...... Vậy mình cũng chỉ là công cụ làm anh thỏa mãn thôi sao......

"Nếu chỉ có bấy nhiêu thì anh ta cũng không bị bêu danh ở khoa chúng ta đâu."

"Sao thế?" Khi gõ hai chữ này, ngón tay Giang Thác đã hơi run.

"Lúc anh ta sắp tốt nghiệp thường xuyên có siêu xe đưa đón, hết sức bất thường. Sau đó có người tìm hiểu mới biết anh ta cặp kè một gã doanh nhân làm ăn bất chính lớn hơn mình gần ba mươi tuổi, thật không thể tin được."

"Sao anh ấy...... phải làm vậy?"

"Hình như lúc đó nhà anh ta gặp phải biến cố gì đó, tóm lại là vì tiền mà không tiếc bán thân cho một lão già, hơn nữa anh ta là sinh viên luật, dùng kiến thức luật pháp của mình để giúp hạng người kia lách luật, rõ là đáng khinh, giờ các giáo viên khoa mình cứ nhắc đến anh ta thì vẻ mặt đều rất vi diệu."

Nghe xong chuyện này, Giang Thác đã hiểu mọi chuyện. Tâm trạng phấn khởi của hắn như bị xối một chậu nước đá làm xìu xuống, cuối cùng đờ đẫn tắt máy tính đi ra quán net.

Giang Thác không sao tả được cảm xúc của mình, chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà dường như hắn đã trải qua mọi đại hỉ đại bi trong đời. Hắn có cảm giác hụt hẫng vô cùng, giống như tưởng mình nhặt được cầu vồng rơi xuống nhân gian, cẩn thận từng li từng tí muốn giấu nó đi, kết quả người khác nói đó chỉ là ánh sáng phản chiếu dưới cống bẩn.

Hắn cố thuyết phục mình đây chỉ là tin đồn chứ chưa chắc đã đúng sự thật, nhưng nghĩ đến chuyện người kia và Giang Nghiệp Thành thì vẫn khó nén thất vọng. Giang Thác lang thang bên ngoài đến tối mịt mới miễn cưỡng về nhà.

"Em đi đâu vậy?"

Thấy Giang Thác bước vào cửa như người mất hồn, Hứa Lan Ý thấy lạ nên chủ động hỏi hắn. Dù sao từ trước đến giờ đều là đối phương hỏi mình đi đâu.

Giang Thác đi sượt qua Hứa Lan Ý, ngay cả dũng khí nhìn anh cũng không có.

"Trên người em......"

"Đừng đụng vào tôi."

Tay Hứa Lan Ý lơ lửng trong không khí, vốn dĩ anh chỉ muốn phủi bụi trên áo Giang Thác nhưng lại bị bốn chữ lạnh lùng này làm sững sờ tại chỗ.

"Ngày mai tôi sẽ dọn đồ về trường."

Giang Thác biết mình hù dọa anh, trong lòng cũng không thoải mái, đành phải nói bừa một câu rồi dời mắt đi.

"Chẳng phải còn mấy ngày nữa sao?"

"Về sớm để kịp chuẩn bị." Nói xong Giang Thác bước nhanh lên lầu về phòng mình.

Hứa Lan Ý không biết hắn bị gì, đành phải ngượng ngùng thả tay xuống.

Sáng hôm sau Giang Thác trở lại trường học, còn từ chối Hứa Lan Ý lái xe đưa mình đi, qua hai chuyến tàu điện ngầm và xe buýt mới đến ký túc xá, khi lấy chìa khoá ra khỏi ba lô để mở cửa thì đột nhiên phát hiện trong ngăn ba lô có tiền, hắn lấy ra đếm, đúng một ngàn. Khỏi cần nghĩ cũng biết đây là tiền Hứa Lan Ý nhét vào, bên trong còn có mảnh giấy ghi "Ăn cơm ngon nhé".

Thiếu niên cúi đầu nhìn chằm chằm số tiền trong tay một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được đấm cửa.

Có gì phải dao động chứ, tiền anh cho mình đều là tiền của Giang Nghiệp Thành. Nghĩ vậy, sự dao động của Giang Thác lập tức biến mất sạch.

*

Rõ ràng còn mấy ngày nữa mới nhập học, Hứa Lan Ý cứ tưởng Giang Thác sẽ ở nhà đến buổi sáng ngày về trường mới đi, ai ngờ hắn lại đi sớm, đã vậy trước khi đi còn chẳng ngó ngàng gì tới mình, càng đừng nói tới thân mật. Anh cứ đinh ninh đêm trước ngày nhập học tên nhóc hư kia sẽ không tha cho mình, thế nên dạo này Hứa Lan Ý mới nghiêm khắc như thế, muốn để hắn nghỉ ngơi cho khỏe......

Làm như mình chờ mong chuyện này lắm vậy! Hứa Lan Ý lập tức xấu hổ, bàn tay cầm kéo siết chặt, sơ ý cắt trúng bông hoa bên cạnh cành khô.

Nhìn bông hoa màu xanh rơi xuống đất, trong lòng Hứa Lan Ý buồn bực khó tả, trước kia anh chưa bao giờ quan tâm ai đến vậy, càng không thất thần mất tập trung như bây giờ. Anh cũng chẳng biết rốt cuộc mình bị sao nữa.

Càng tệ hơn là sau khi Giang Thác đi mấy ngày, anh bắt đầu có những phản ứng kỳ lạ......

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.