"Ưm......" Đêm khuya, Hứa Lan Ý ôm quần áo Giang Thác co quắp trên giường, anh đã hít sâu vô số lần, muốn hấp thụ mùi hương trên đó nhiều hơn nhưng bất lực, để càng lâu thì mùi người kia càng phai nhạt. Còn muốn hít nữa......
Nhưng Giang Thác đã mang đi hết mấy bộ hay mặc, đây là bộ đồ ngủ duy nhất trong số ít quần áo hắn để lại, mấy đêm nay Hứa Lan Ý phải ôm bộ đồ này mới ngủ được, nếu không anh sẽ trở nên bồn chồn bất an, lật qua lật lại không sao ngủ nổi.
Hứa Lan Ý vùi đầu vào áo, một lát sau vẫn thấy chưa đủ nên ôm thêm hai cái vào lòng. Mấy ngày nay anh đem hết quần áo Giang Thác để lại về phòng mình, chất thành một ngọn núi nhỏ trên giường, anh cũng không biết tại sao mình làm vậy, chỉ là cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Nhưng quần áo đều được giặt sạch, hơn nữa còn để ở chỗ anh mấy ngày nên bám đầy mùi của anh, Hứa Lan Ý có ngửi cỡ nào cũng không hít được mùi bách xù.
Không thể thỏa mãn, đành phải làm cách khác thôi...... Hứa Lan Ý xoay người xuống giường rồi đi lên phòng Giang Thác trên lầu.
Tủ quần áo trống rỗng vì mọi quần áo còn sót lại của đối phương đều bị mình "trộm" đi...... Hứa Lan Ý hơi hụt hẫng, anh cũng chẳng biết mình bị sao nữa, dạo này luôn thèm khát mùi đối phương nhưng mười ngày nay hắn chưa về nhà, rõ ràng tuần trước được nghỉ mà Giang Thác vẫn chọn ở lại.
Hắn ghét mình sao......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nut-ngoai-y-muon/3719732/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.