Trong bữa ăn tối, quả thực Âu Dương Thành không chê món giá đỗ chua cay mà cô nấu, thực ra món đó cũng chỉ hơi cay thôi, còn hương vị của nó thì rấttuyệt.
Không biết Âu Dương Thành đã trải qua bao nhiêu ngày trong bóng tối như vậy, dường như anh đã quen thuộc với cuộc sống chỉ toànmột màu đen. Ăn cơm, gắp rau, động tác của anh tuy hơi chậm, nhưng anhđều có thể tự mình làm được. Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhặt hết những cọnghành, gừng, tỏi ở trong đĩa để sang một bên, để tránh ngộ nhỡ anh gắpphải. Mẹ Âu Dương nhìn cô gật đầu mỉm cười khen ngợi.
Ăn cơm tốixong, Lâm Tử Mạch chủ động dọn dẹp đồ ăn, mẹ Âu Dương định giúp cô mộttay, nhưng Âu Dương Thành nói: “Mẹ để cô ấy làm.” Mẹ Âu Dương cũng không làm thêm nữa.
Nhà Âu Dương Thành tuy có người giúp việc, nhưngmẹ anh luôn muốn tự tay mình chăm sóc những người thân, việc ăn ở đi lại của mọi người trong nhà đều do một tay bà lo liệu. Sau này chỉ vì mộtmình bà không thể nào cùng lúc chăm sóc được cả chồng và con trai nênmới nhờ bác Vương đến chăm sóc Âu Dương Thành. Điều này Âu Dương Thànhcũng đã kể với cô, cô cũng từng cười vui hỏi Âu Dương Thành, cô hiềnlành như vậy không biết có phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹanh không. Lúc đó, Âu Dương Thành im lặng rất lâu, và cuối cùng khôngtrả lời cô.
Sau khi dọn dẹp, cho Tiểu Cáp ăn xong, Lâm Tử Mạch mới từ trong bếp đi ra, lúc này Âu Dương Thành đang ngồi với mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nien/21882/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.