Sáu rưỡi sáng, Lâm Tử Mạch tự nhiên tỉnh giấc.
Cô vẫn còn có chút mơ mơ hồ hồ, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, rồi máymóc ngồi trước gương trang điểm, mặc quần áo, cho đến khi cô bước rakhỏi phòng định đi chuẩn bị bữa sáng, mới chợt nhớ ra mình đang ở chỗnào. Đã bước chân ra khỏi phòng rồi, cô lại quay trở lại, nhẹ nhàng trởvề ngồi bên mép giường nhìn người đàn ông đối diện trên ghế sô-pha. Vẻmặt Âu Dương Thành lúc ngủ say bao giờ cũng mang một nét gì đó u buồn,cô thường hay lén lút ngắm trộm anh lúc anh ngủ. Hai hàng lông mày hơinhíu lại, sống mũi rất cao, đôi môi mím chặt, dáng vẻ của anh khi sayngủ vừa khiến cô rung động, vừa khiến cô thương cảm. Cô muốn vuốt chophẳng hàng lông mày đang nhíu lại kia, muốn anh luôn hạnh phúc, nhưng cô chưa bao giờ làm được.
Đã biết điều gì cô làm cũng không được,vậy vì sao lại để cho cô trở về năm 2000 như thế này? Cô đã quay về năm2000, nhưng có thể làm được cái gì đây? Lẽ nào tất cả vẫn tiếp tục bảotồn nguyên trạng?
Có lẽ...
Lâm Tử Mạch cơ hồ không dám nghĩ như vậy.
Có lẽ trở về đến đây, chính là để cô có thể thay đổi tất cả những điều này?
Chỉ là cô đã chậm hơn Trình Tử một bước, nếu cô có thể gặp Âu Dương sớm hơn Trình Tử, thì có lẽ tất cả đã khác rồi.
Huống hồ, ngày 4 tháng 7 năm 2000 vẫn còn chưa đến, chỉ cần ngày đó, Âu Dương và cô ở cùng nhau, không phát sinh bất cứ việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nien/21883/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.