Lâm Tử Mạch đã từng xem qua bức ảnh của gia đình Âu Dương Thành, nên vừa nhìn cô đã nhận ra đây là mẹ của anh.
Ông ngoại của anh là một vị tướng quân nổi tiếng, bà ngoại là tiểu thư khuê các của một gia tộc dòng dõi thư hương, bản thân mẹ của Âu Dương Thànhvừa có khí chất tài giỏi của một nữ tướng, lại vừa có phong độ cốt cáchcủa một người trí thức nho nhã bất phàm. Cả hai luồng khí chất ấy dunghợp hài hòa trong con người bà. Khi bà gần 50 tuổi, mà nhìn bà chỉ nhưvừa 40 vậy. Mà lúc này, so với bức ảnh đã chụp trước đấy vài năm, thìcòn trẻ hơn nhiều.
Âu Dương Thành ngẩn người ra một lát, nói:“Mẹ, sao mẹ đến đây, chẳng phải con đã nói có Trình Tử chăm sóc con rồi, mẹ ở lại Bắc Kinh chăm sóc cha sao?”
Mẹ Âu Dương giận dữ nhìn Âu Dương Thành, bước đến túm lấy tay anh ấy, trong mắt bà đã ngân ngấnnước, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh cất lên: “Con thật là, xảy rachuyện lớn như vậy, mẹ làm sao có thể yên tâm được chứ”.
Âu Dương Thành ngoan ngoãn để mẹ kéo đến ngồi lên ghê sô-pha, Mẹ Âu Dương cẩnthận kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới, rồi nói với giọng vô cùng dịudàng: “Bệnh tim của cha con không được tốt, nên mẹ không dám nói cho ông ấy biết, mẹ chỉ nói rất nhớ con nên quay về thăm con. Con nói xem, connhư thế này bảo người khác làm sao mà yên tâm được. Mẹ về đến đây thìmới biết, trong nhà đến một người hộ lý cũng không có, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nien/21881/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.