Minh Vân sơn trang, Ký Vân các.
Bên trong phòng tĩnh mịch, thoang thoảng hương thơm.
Thượng Quan Nguyệt ngồi trên ghế, đôi mắt đẹp cụp xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật sách, ánh mắt chăm chú, động tác ưu nhã mê người, trong lúc vô tình hiện rõ khí chất cao quý, tao nhã.
Trên bàn đặt vài quyển sách rất dày, tất cả đều viết về “huyết chứng”, hắn đọc cả một đêm, khi nhìn thấy chỗ cần quan tâm, mày không khỏi hơi nhíu lại.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của một người:
-Công tử, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.
Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt híp lại, chậm rãi buông sách, liếc mắt ra cửa một cái, thản nhiên nói:
-Vào đi!
Nghe tiếng, thị vệ nhanh chóng đi tới, khuôn mặt hoảng sợ, chắp tay bẩm báo:
-Công tử, Nhược Minh cô nương mất tích rồi!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên kinh hoảng:
-Chuyện gì đã xảy ra?
Thị vệ vội vàng trả lời:
-Thuộc hạ đáng chết, tối qua khi gác đêm không phát hiện có gì bất thường, nhưng sáng nay thấy không có ai từ trong phòng đi ra, thuộc hạ lớn mật vào kiểm tra thì thấy Trân nhi đã ngã trên mặt đất từ bao giờ, không thấy bóng dáng Nhược Minh cô nương đâu, có điều may là tiểu công tử không có thương tổn gì!
Môi Thượng Quan Nguyệt mím thẳng thành một đường, hắn chợt đứng dậy, đi nhanh tới Vãn Vân Uyển, thị vệ thấy thế, cau mày đuổi theo ngay sau đó.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, nghiêm trọng, trong đầu suy nghĩ trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1510981/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.