Khinh Vân Nhiễm không nghĩ sẽ tranh cãi với hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Thần Hiên, lạnh lùng nói:
-Ta không biết Vương gia đang nói cái gì? Nếu như ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ta và Hiên Vương gặp mặt!
Tiêu Thần Hiên thiếu chút nữa mất khống chế, hắn muốn đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, nhưng bất đắc dĩ hai chân lại vô lực, ngực dâng lên cảm giác không cam lòng, áp chế nó một cách khó khăn.
Hắn đã khác, không còn là Hiên Vương hoạt bát lúc đầu nữa, mà là một kẻ tàn phế sống dựa vào người khác.
Duẫn Mặc Băng nhìn Tiêu Thần Hiên ở phía sau, Tiêu Thần Hiên nhìn nàng không chớp mắt, chú ý vẻ mặt hắn, mảy may biến hóa, cũng không buông tha, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của nàng thì chẳng khác gì.
Chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Hoặc là căn bản nàng không nhớ rõ bọn họ, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã tan thành mây khói, tiêu tán rồi! Nghĩ vậy, ngực cảm thấy vô cùng đau đớn, bàn tay đặt trên xe lăn nắm chặt:
-Thần Hiên, nếu như?
Tiêu Thần Hiên cắn răng, ngắt lời, nói:
-Mặc Băng, buông ra!
Duẫn Mặc Băng không khỏi sửng sốt, biết ý đồ của hắn, cảm thấy hơi do dự, nhưng cũng thả tay ra.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đau xót, nhanh chóng làm chuyển động xe lăn, đi tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm rất nhanh. Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, cảnh giác nhìn hắn:
-Người muốn làm gì?
Khả năng khống chế của Tiêu Thần Hiên biến mất trong nháy mắt, động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1510980/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.