Khinh Vân Nhiễm không nghĩ sẽ tranh cãi với hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Thần Hiên, lạnh lùng nói: -Ta không biết Vương gia đang nói cái gì? Nếu như ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ta và Hiên Vương gặp mặt! Tiêu Thần Hiên thiếu chút nữa mất khống chế, hắn muốn đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, nhưng bất đắc dĩ hai chân lại vô lực, ngực dâng lên cảm giác không cam lòng, áp chế nó một cách khó khăn. Hắn đã khác, không còn là Hiên Vương hoạt bát lúc đầu nữa, mà là một kẻ tàn phế sống dựa vào người khác. Duẫn Mặc Băng nhìn Tiêu Thần Hiên ở phía sau, Tiêu Thần Hiên nhìn nàng không chớp mắt, chú ý vẻ mặt hắn, mảy may biến hóa, cũng không buông tha, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của nàng thì chẳng khác gì. Chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Hoặc là căn bản nàng không nhớ rõ bọn họ, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã tan thành mây khói, tiêu tán rồi! Nghĩ vậy, ngực cảm thấy vô cùng đau đớn, bàn tay đặt trên xe lăn nắm chặt: -Thần Hiên, nếu như? Tiêu Thần Hiên cắn răng, ngắt lời, nói: -Mặc Băng, buông ra! Duẫn Mặc Băng không khỏi sửng sốt, biết ý đồ của hắn, cảm thấy hơi do dự, nhưng cũng thả tay ra. Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đau xót, nhanh chóng làm chuyển động xe lăn, đi tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm rất nhanh. Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, cảnh giác nhìn hắn: -Người muốn làm gì? Khả năng khống chế của Tiêu Thần Hiên biến mất trong nháy mắt, động tác hắn nhanh chóng mà mãnh liệt, bắt chặt lấy tay Khinh Vân Nhiễm, lớn tiếng kêu lên: -Khinh Vân Nhiễm, ta sẽ không để nàng có cơ hội rời khỏi ta nữa! Gương mặt Khinh Vân Nhiễm trấn định, nhưng trong mắt hiện lên vẻ bối rối, ra sức kéo tay thoát khỏi tay Tiêu Thần Hiên, nhưng hành động đó lại làm hắn nắm càng thêm chặt, cổ tay truyền đến từng đợt đau đớn. Nàng cắn răng, phẫn nộ kêu lên: -Đau quá, ngươi buông tay! Hắn vẫn như cũ không chịu buông tay, nàng không có cách nào giãy ra được. “Ba” một tiếng! Chỉ nghe thấy tiếng tát tay vang lên dữ dội, lòng bàn tay truyền đến đau đớn như bị lửa đốt, đủ để nói rõ nàng đã dùng sức như thế nào! Tiêu Thần Hiên có chút sửng sốt, trên gương mặt truyền đến đau đớn, bên má nổi rõ năm ngón tay, trong mắt từ từ dâng lên ngọn lửa đỏ đậm, nhưng hắn rất khác thường, không hề tức giận, chỉ dùng cặp mắt đỏ như máu kia mà nhìn, giống như chứa đựng thống khổ vô tận, cùng bi thương khó có thể phát hiện được. Khinh Vân Nhiễm cắn môi, ánh mắt quật cường lạnh lùng, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, năm ngón tay in hằn rõ màu đỏ, đây là hắn gieo gió nên gặt được bão. Nàng lui ra phía sau từng bước, lạnh lùng nói: -Vương gia sao lại dây dưa không rõ với ta, ta nói bao nhiêu lần, ta không phải Khinh Vân Nhiễm, Vương gia nhận lầm người rồi. Ánh mắt Tiêu Thần Hiên gần như điên cuồng nói: -Bất kể nàng có thừa nhận hay không! Nàng chính là Khinh Vân Nhiễm, dáng vẻ của nàng, giọng nói của nàng cũng có thể thay đổi, nhưng đôi mắt này, ánh mắt với trước kia giống nhau như đúc, nàng không lừa được ta đâu! Nàng không phải hận ta sao? Tại sao không quay về trả thù ta? Ta đợi nàng, vẫn luôn chờ nàng. Trước khi nàng rơi xuống vách núi, dung mạo bị hủy, tiếng nói bị dùng độc mà khác trước, bây giờ tuy dáng vẻ đã thay đổi, giọng nói có chút khàn khàn, tất cả đều có lý! Hoa văn thêu trên khăn tay nàng, còn có bút tích của nàng nữa, chứng cớ rành rành, cũng đủ để chứng minh! Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm trầm xuống, một cơn đau quặn đánh vào ngực nàng, trí nhớ như cơn ác mộng ập tới như thủy triều, phạt quỳ, bị roi đánh, bẻ gãy xương, bắt phá thai…. Rất nhiều, làm cho nàng vừa nghĩ đã cảm thấy cả người ớn lạnh. Nàng thật sự rất hận hắn! Rất hận…. Vô cùng hận….. Hận hắn đã hại chết đứa con trong bụng, hận hắn vì đã tạo ra đại nghiệt, để lại ác quả, nhưng tất cả lại đổ lên người Hoán nhi. Nàng nghĩ muốn thừa nhận thẳng thắn mình là Khinh Vân Nhiễm, sau đó từ từ làm nhục hắn, dùng ngôn ngữ đả kích hắn, đem tôn nghiêm của hắn giẫm nát trên mặt đất, cho hắn phải trả giá! Nhưng nàng không thể gây phiền toái cho Thượng Quan Nguyệt! Nàng hiểu rõ cá tính của Tiêu Thần Hiên, một khi biết là nàng, vì đạt được mục đích, hắn nhất định sẽ xuống tay với những người bên cạnh nàng, khiến nàng không thể không thỏa hiệp. Duẫn Mặc Băng nhìn hai người như nước với lửa, giống như trở lại bốn năm trước, cảnh tượng Vân Nhiễm khắc khẩu với Tiêu Thần Hiên lại hiện ra, càng làm hắn không yên. Ngay lúc này trong mắt bọn họ chỉ có người kia, một bên là tình cảm, còn một bên là thù hận. Khinh Vân Nhiễm không dời tầm mắt, ánh mắt mang theo chút áy náy nhìn Duẫn Mặc Băng, lạnh lùng nói: -Duẫn tiểu Vương gia, mời người đưa Vương gia ra khỏi đây, đừng làm loạn nữa, không nên để ta gọi người tới đây đuổi các người ra ngoài! Lúc này ở phía sau truyền đến tiếng gọi khẽ: -Khinh nhi… Nghe được giọng nói, Khinh Vân Nhiễm bỗng quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt người kia, trong mắt hiện lên rối bời, sốt ruột hỏi: -Thượng Quan, Hoán nhi thế nào rồi? Khuôn mặt Thượng Quan Nguyệt nghiêm trọng, nhìn nàng thật lâu, trong mắt hiện lên đau đớn, cười cười, thản niên nói: -Vào thăm con đi! Lời nói tới miệng rồi nhưng hắn không thốt lên được, không nghĩ sẽ phải nhìn dáng vẻ thống khổ, bi thương của nàng, hắn không biết, có ý tốt nói dối lại làm tâm mệt mỏi đến như vậy. Trên thực tế, Hoán nhi không còn sống được bao lâu nữa, có lẽ là ba tháng, cũng có lẽ chỉ một tháng. Không có thuốc chữa, ngay cả Y tiên cũng đành bó tay bất lực, bây giờ việc hắn có thể làm là giảm bớt đau đớn cho Hoán nhi, kéo dài tính mạng thêm một chút. -Muội lập tức vào ngay! Khinh Vân Nhiễm không ngừng gật đầu, liếc mắt thấy Tiêu Thần Hiên và Duẫn Mặc Băng vẫn ở chỗ cũ chưa di chuyển, giọng nói lạnh lùng: -Thượng Quan, phiền huynh tiễn bọn họ rời đi, muội không muốn thấy họ nữa! Thượng Quan Nguyệt biết bận tâm trong lòng nàng, liếc mắt nhìn xin lỗi Duẫn Mặc Băng một cái, gật đầu đáp: -Được! Nghe được lời hắn hứa hẹn, Khinh Vân Nhiễm vội vàng đẩy cửa đi vào. Thân thể nho nhỏ của Hoán ni nằm ở trên giường, giống như không còn đau đớn nữa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn khi ngủ của bé, trong tâm không hề cảm thấy vui sướng. Nàng sợ, sợ có một ngày bảo bối của nàng cứ ngủ như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa. * Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt u ám, nhanh chóng chuyển tầm mắt đến hai người kia, thấp giọng nói: -Vương gia đại giá quang lâm, có việc gì sao? Tiêu Thần Hiên buồn bực, lạnh giọng chất vấn: -Thượng Quan Nguyệt, ngươi và nàng có quan hệ gì? Thượng Quan Nguyệt cười khẽ: -Quan hệ giữa ta và Khinh nhi không khiến Vương gia phải quan tâm! Trong mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên chấn động, trầm giọng nói: -Sư huynh, nếu huynh biết chuyện gì, xin hãy nói cho chúng ta biết, ta và Thần Hiên tìm nàng suốt bốn năm, lại không nghĩ rằng… Nàng lại ở bên cạnh sư huynh, mấy lần hắn qua sơn trang thăm nhưng chưa bao giờ gặp nàng, bây giờ ngẫm lại, có lẽ là do nàng cố ý trán né, nếu như nàng không phải Khinh Vân Nhiễm, cần gì phải che giấu hắn đây? Nếu không phải tại tiệc rượu Nam Dục nàng chủ động hiện thân, sợ rằng cả đời này, hắn cũng không đoán được thiếu niên đi theo bên cạnh sư huynh, chính là nàng! Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt sáng lên, thản nhiên nói: -Sư đệ, chuyện của Khinh nhi ta không thể trả lời! Nàng chỉ là một thiếu nữ tầm thường, các người cần gì phải bức ép nàng đến đau khổ? Nghe vậy, gân xanh trên trán Tiêu Thần Hiên nổi rõ, hai bàn tay nắm rất chặt, không nhịn được, phẫn nộ quát: -Thượng Quan Nguyệt, người đừng có ra vẻ chính nhân quân tử ở đây, ngươi có dám nói là ngươi đối với nàng không có chút tình ý, muốn chiếm giữ nàng? Tiếng cười Thượng Quan Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: -Thượng Quan Nguyệt ta cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, từ nhỏ đến lớn ta chỉ làm việc tùy theo tâm ý mình. Khinh nhi là nữ tử làm cho người ta vừa thương tiếc lại vừa muốn thưởng thức, sinh lòng trân trọng nàng, có gì là không thể? Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo như băng, trong mắt bốc lên ngọn lửa đố kỵ, trong nháy mắt đã biến thạch nham thạch núi lửa nóng chảy, không thể át được trào ra từ ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: -Câm mồm! Thượng Quan Nguyệt không giận mà vẫn cười, thản nhiên nói: -Vương gia hình như nhầm rồi! Ta đối với Khinh nhi cũng chỉ có ý trân trọng, cũng không có tâm khinh nhờn gì cả. Quá khứ của nàng hắn không quan tâm, hắn biết nàng là một người không dễ gì bị cực khổ quật ngã, là một nữ tử kiên cường, cố gắng sống, chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn sẽ toàn tâm toàn ý giũ nàng lại. Tiêu Thần Hiên hít sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại, nheo mắt, nhìn Thượng Quan Nguyệt, giọng nói lạn lùng: -Bất luận thế nào hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi! Hắn vẫn kiên nhẫn. Thượng Quan Nguyệt cười lạnh: -Vương gia coi thường Minh Vân sơn trang quá rồi! Duẫn Mặc Băng nhìn hắn cười, gương mặt bắt đầu nghiêm trọng, vội vàng giải thích: -Sư huynh, hiểu lầm rồi! Thượng Quan Nguyệt nhìn Duẫn Mặc Băng, thản nhiên nói: -Sư đệ, đệ biết rõ ta không thích tranh đấu với người khác, nhưng Khinh nhi là người của Minh Vân sơn trang, nếu các người làm nàng đau khổ, ta tuyệt đối không thờ ơ đứng nhìn. Duẫn Mặc Băng biết tính sư huynh, hơn nữa tranh chấp cũng không có kết quả gì, hắn không muốn bằng hữu tốt lâu năm của mình xảy ra mâu thuẫn với sư huynh. Cục diện như vậy, điều hắn bất ngờ nhất chính là chân tình của sư huynh với nàng, nếu không, với cá tính của sư huynh sẽ không vì một nữ tử mà tranh chấp thế này. Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt Duẫn Mặc Băng chợt lóe lên, thấp giọng nói: -Thần Hiên, chúng ta đi trước đi, còn nhiều thời gian, đừng nên nhất thời nóng lòng! Vân Nhiễm không muốn, bọn họ cũng không thể ép. Tiêu Thần Hiên biết rất rõ, Thượng Quan Nguyệt này cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu như hắn đoán không sai thì có lẽ đây là hoàng thân quốc thích Bắc Thần, cau mày suy nghĩ chỉ trong chốc lát, cắn răng thỏa hiệp, nói: -Đi thôi! Duẫn Mặc Băng thở dài, đẩy hắn nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đôi mắt Thượng Quan Nguyệt trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên xoay người, đẩy cửa ra, đi vào phòng. Khinh Vân Nhiễm thấy Thượng Quan Nguyệt đi tới, cúi đầu, áy náy nói: -Xin lỗi, Thượng Quan! Thượng Quan Nguyệt ngẩng đầu, lãnh đạm hỏi: -Tại sao lại như vậy? Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm đau khổ, cắn chặt môi: -Muội không ngờ bọn họ lại nhận ra, đối với muội mà nói, cả đời không gặp mới là kết quả tốt nhất! Trầm mặc hồi lâu, nàng trầm giọng nói: -Thượng Quan, muội muốn rời khỏi Minh Vân sơn trang! Từ ngực Thượng Quan Nguyệt truyền đến đau đớn, trầm giọng hỏi: -Tại sao phải đi? Khinh Vân Nhiễm khổ sở, giọng nói xa xăm mà thê lương: -Muội sẽ gây phiền toái cho huynh! Ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng của hắn, khẽ hỏi: -Thượng Quan, huynh nói thật cho muội biết, Hoán nhi còn có thể sống bao lâu nữa? Đồng tử Thượng Quan Nguyệt co rụt lại, một lúc lâu sau mới thốt ra vài chữ: -Lâu thì ba tháng, ngắn thì một tháng. Khinh Vân Nhiễm như người bị phán án tử hình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười vặn vẹo: -Cảm tạ huynh từ trước tới nay đã chăm sóc! Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng, trái tim như bị bóp chặt, chỉ có thể hít thật sâu mới có thể giảm bớt đau đớn, hắn nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nói lời nào. * Đêm lạnh như nước. Khinh Vân Nhiễm ngồi ở bên giường, thay Hoán nhi lau mồ hôi trên người. Đột nhiên Trân nhi đang đứng ở bên cạnh ngã xuống, ánh mắt Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, cả kinh kêu lên: -Trân nhi, ngươi sao…. Lời còn chưa dứt thì nàng đã ngửi thấy một hương thơm đặc biệt, chỉ cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, ánh mắt lu mờ, thân thể dần dần vô lực, khăn trong tay rơi xuống dưới mặt đất. Nàng cố hết sức nghiêng đầu, nhìn thấy một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào trong, trước khi nhìn rõ thì trước mắt đã tối sầm, không thể chống đỡ được nữa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]