Thượng Quan Nguyệt tùy ý để nàng ta ôm, trên gương mặt tuấn mỹ không biểu lộ bất cứ vẻ mặt nào, ánh mắt lạnh băng giống như núi băng ngàn năm không tan, nói không chút tình cảm:
-Nhưng ta đối với người không có chút tình yêu nam nữ nào.
Giọng nói của hắn so với gió lạnh mùa đông còn lạnh hơn vài phần, lạnh thấu xương.
Giọng nói truyền vào tai giống như một mũi tên nhọn đâm mạnh vào lòng nàng ta.
Khuôn mặt nàng ta trở nên trắng bệch, cánh tay ôm lấy hắn từ phía sau run nhè nhẹ, đau đến nỗi không nói nên lời.
Hồi lâu, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầy hai mắt, trước mắt chỉ có hơi nước mông lung, nàng ta thì thào, khóc, nói:
-Nguyệt ca ca, sao lại đối với muội tàn nhẫn như vậy?
Nàng ta thích hắn như vậy, suốt bảy năm trời, sao hắn lại đối với nàng ta như vậy? Rốt cuộc nàng ta không tốt chỗ nào? Nếu như là vì tỷ tỷ, hắn càng không nên yêu người phụ nữ khác.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt u ám âm trầm, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ trầm trọng:
-Cho người hy vọng không thực tế mới là tàn nhẫn lớn nhất đối với người.
Lăng Tử Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, phút chốc buông hắn ra, lau đi nước mắt trên mặt, từ đôi mắt sưng đỏ bắn ra cái nhìn rét lạnh:
-Huynh có thể không thích ta, nhưng ta không cho huynh có ý niệm thích người phụ nữ gọi là Nhược Minh kia!
Bị bại bởi một người kém hơn mình, cục ức này làm sao nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1510982/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.