Chương trước
Chương sau
Nửa đêm, Ngôn Lạc Hi ho khan tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy Điền Linh Vân đang nằm ngủ dài trên thảm cách cô vài mét ngủ ngon lành, cô sờ trán ngồi dậy.

Nhìn mấy chai rượu rỗng trên bàn, thần sắc trở bên mù tịt.

Cảnh tượng Phó Du Nhiên ngồi dậy ôm bộ đồ của Lệ Dạ Kỳ hiện lên trước mắt cô, tim cô đau nhức, bụng cồn cào kịch liệt đứng dậy lao vào phòng tắm, nằm trên bồn cầu, suýt nữa nôn ra mật.

Bên ngoài bỗng dưng vang lên tiếng chuông cửa, cô đứng dậy đến phía trước bồn rửa mặt xối nước lên khuôn mặt mình cho tỉnh táo.

Khi đến cửa chống trộm, cô nhìn qua mắt mèo nhìn thấy bên ngoài tối om, cảnh giác: “Là ai?”

“Chị dâu, là tôi, Mặc Thần Dật.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói chua chát của Mặc Thần Nghi:"Chiều nay Điền Điền bảo đem rượu tới cho chị dâu, càng nghĩ càng thấy bất an nên tới đây xem thử"

Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn Điền Linh Vân trên thảm phòng khách, cô mở cửa, nhìn Mạc Thần Dật bên ngoài, anh ta mặc áo ngủ như bị ai kéo ra khỏi chăn.

"Bọn tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm"

Mạc Thần Dật cười khổ một tiếng, theo bản năng nhìn sang bên cạnh. Ngôn Lạc Hi theo tầm mắt anh ta nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào nơi đó một thân ảnh cao gầy cao lớn, dưới ánh đèn, dung nhan trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi hóa đá, khi kịp phản ứng, cô vội vàng đóng cửa nhưng đã muộn rồi.

Cánh tay sắt của người đàn ông chặn lại cửa bị đá văng ra, cô lảo đảo đứng vững, người đàn ông giẫm lên ánh sáng đi vào nhà, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng rõ ràng, môi mỏng hơi mím lộ ra vẻ không vui:"Phu nhân, đêm khuya còn thức không phải thói quen tốt, anh tới đón em về nhà"

Ngôn Lạc Hi đứng vững, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm:"Tôi không muốn"

Không quay lại, ở bên anh sẽ bị tổn thương.

Đôi mắt Lệ Dạ Kỳ hơi nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén:"Tự mình đi, hay để anh khiêng em đi?"

Ngôn Lạc Hi cắn chặt môi dưới, vẻ mặt bén nhọn trừng mắt nhìn anh, "Lệ Dạ Kỳ, anh nghe không hiểu sao?"

Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh lửa lóe lên, giọng anh hơi lạnh."Xem ra em chọn vế sau"

Ngôn Lạc Hi nhìn anh tới gần, cô trợn tròn mắt, xoay người muốn chạy đã không kịp.

Trong nháy mắt, cô đã bị anh nhấc lên dễ dàng ném lên vai.



"Lệ Dạ Kỳ, khốn kiếp, thả tôi xuống"

Ngôn Lạc Hi hận anh một lời bất hòa, liền đem cô tựa như khiêng bao tải vác trên vai, cảm giác không chút nào tôn trọng cô.

Lệ Dạ Kỳ khiêng cô ra khỏi căn hộ, đi về phía thang máy.

Mạc Thần Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.

Chết tiệt! Phương thức khuyên lão bà về nhà của Thất ca đơn giản cũng quá thô bạo đi. Khó trách Thất tẩu muốn bỏ nhà ra đi. So ra, cách anh ta đối xử với phụ nữ dịu dàng hơn nhiều.

Không được, phải nhanh chóng trở về đè nén kinh hãi.

Mạc Thần Dật thu hồi ánh mắt, khóe mắt lướt qua Điền Linh Vân đang nằm trên thảm, ma xui quỷ khiến đi vào trong.

Dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn tường, tư thế ngủ của cô gái phóng khoáng ngây thơ, áo cao eo cuộn đến bụng dưới, lộ ra rốn mượt mà khéo léo, đáng yêu đến mức khiến anh không dời được tầm mắt.

Bọn họ thanh mai trúc mã, cũng là lần đầu tiên cách cô gần như vậy.

Tầm mắt chuyển tới khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như ngọc, ngũ quan cô ấy so với ngôi sao nổi tiếng không kém chút nào.

Còn có...

Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, dường như đang mời anh ta hôn cô một cái.

Ánh mắt Mạc Thần Dật ảm đạm, hai tay anh chống trên thảm, chậm rãi cúi người xuống, đôi môi mỏng dán lên đôi môi đỏ mọng lạnh lẽo của cô, lại nghe cô lẩm bẩm: "Cẩm Niên..."

Mạc Thần Dật ánh mắt hơi sẫm, kinh ngạc nhìn nàng ngủ say bộ dáng, anh ta vội vàng đứng lên, lảo đảo rời khỏi căn hộ.

Ở tầng dưới, Lệ Dạ Kỳ mở cửa xe ném Ngôn Lạc Hi vào trong, anh lên xe khởi động, không nói một lời lái ra khỏi khu dân cư.

Ngôn Lạc Hi từ ghế phụ bật dậy, hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông: "Đồ man rợ, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Em không biết anh muốn làm gì?" Lệ Dạ Kỳ trên lông mày hiện lên một tia tức giận, cô cả đêm không về, đến nửa đêm anh không thể bình tĩnh được nữa liền đi tìm Mặc Thần Dật, lôi hắn ra khỏi giường còn để hắn đưa anh tới nhà Điền Linh Vân.

Ngôn Lạc Hi nhìn thấy trong mắt anh lộ vẻ tức giận đến kinh ngạc, cô hơi mím môi nói: "Tôi không biết."

Phía trước đang đèn đỏ, Lệ Dạ Kỳ chậm rãi dừng xe, quay đầu nhìn cô chằm chằm, "Hôm nay ở công ty, bây giờ anh sẽ giải thích cho em, Phó Du Nhiên và anh..."



Ngôn Lạc Hi đột nhiên đưa tay bịt tai cô lại, cô chống cự nói: “Tôi không muốn nghe"

Trong lòng Lệ Dạ Kỳ tức giận điên cuồng, hai tay anh nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo tay cô xuống, giọng nói mạnh mẽ vang dội, "Anh gặp cô ấy ở bên ngoài trung tâm thương mại, cô ấy và anh muốn đi cùng một chỗ, anh không cùng cô ấy đi dạo phố"

Ngôn Lạc Hi có chút mơ hồ, anh đang nói cái gì?

"Hôm nay ở văn phòng, không phải anh gọi cô ấy tới, anh và cô ấy không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, sau này anh sẽ để cho Chu Bắc chú ý một chút, hiện tại, em có thể đừng tức giận nữa được không?"

Anh trước giờ cảm thấy thanh giả tự thanh nếu cô cần một lời giải thích mới có thể an tâm, thì anh sẽ làm vậy.

Anh nghĩ hôn nhân là hai người sống chung nhẫn nhịn bao dung lẫn nhau nhưng hóa ra không phải. Ở chung lâu ngày sẽ phát sinh ra vấn đề nhiều vấn đề.

Nhưng anh không cho phép cô trốn tránh, có gì cùng nói chuyện, không phải đêm không về hoặc ly hôn là có thể giải quyết được vấn đề.

Ngôn Lạc Hi cảm thấy rượu của cô khẳng định còn chưa tỉnh, nếu không tại sao cô lại nghe thấy anh giải thích với cô?

"Anh nói dối, hai người không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, tại sao lại cười dịu dàng với cô ấy như vậy, cô ấy còn nằm trên sô pha của anh ngủ, còn đắp âu phục của anh còn gọi nhị ca thân mật như vậy?"

Ngôn Lạc Hi một hơi đem nói ra hết nghi vấn trong lòng.

Lệ Dạ Kỳ nhắm mắt lại, phải nói thế nào đây?

Trong lòng anh biết rõ Phó Du Nhiên không phải Lệ Du Nhiên, nhưng đối đãi một gương mặt giống nhau y đúc đó anh không thể nào lạnh lùng được. Năm đó, Du Nhiên chết thảm như vậy trong lòng anh, từ đó trái tim anh lại không được giải thoát

Phó Du Nhiên xuất hiện, khiến cho chuyện 10 năm trước trở nên khó hiểu. Anh muốn tìm ra chân tướng, muốn được cứu chữa càng nhất định vạch trần Phó Du Nhiên giả mạo.

"Phu nhân, em thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết cô ta làm tất cả chuyện này, chính là muốn chúng ta hiểu lầm nhau sao?"

Tim Ngôn Lạc Hi đập mạnh, vì sao lại cảm thấy anh trốn tránh vấn đề?

Lệ Dạ Kỳ đột nhiên nghiêng người qua, ôm chặt cô vào lòng, bàn tay to xoa loạn tóc cô.

"Phu nhân, anh rất vui vì em đang ghen"

Ngôn Lạc Hi bỗng dưng mở to hai mắt, thương tâm khổ sở cả đêm chì vì đang ghen sao?

Cô thẹn thùng nói: "Tôi không có ghen, ai thích gọi anh nhị ca thì gọi đi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.