Phó Du Nhiên thấy Lệ Dạ Kỳ thất thần, liền nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, nói:"Nhị ca, Ngôn Lạc Hi trong người chảy dòng máu dơ bẩn của bọn tội phạm, mẹ cô ta độc ác như vậy, cô ta sao có thể là người tốt?"
Lệ Dạ Kỳ hoàn hồn, anh bắt lấy cánh tay Phó Du Nhiên, mãnh liệt đẩy cô ta ra, nghiêm khắc cảnh cáo nói: "Phó Du Nhiên, đừng để tôi nghe thêm lần nào, từ miệng cô nửa chữ chửi bới cô ấy."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, "Nhị ca......"
Lệ Dạ Kỳ xoay người rời đi, bước chân hỗn độn lộ ra tâm thần đại loạn.
Ngôn Lạc Hi là con gái Phó Tuyền, tin tức đến đột ngột như vậy, ngay cả anh cũng không biết cách nào tiêu hoá nó, người đàn bà nham hiểm Phó Tuyền sao có thể là mẹ của Ngôn Lạc Hi?
Bước nhanh ra khỏi khách sạn, gió đêm đập vào mặt, lạnh đến thấu tim.
Anh muốn gặp nhanh chóng gặp cô ngay bây giờ nếu không sự bất an trong lòng không biết làm sao chống đỡ.
Lần đầu tiên trong đời, anh được trải nghiệm cái loại cảm giác hoảng loạn tới mức không nghĩ ra được bất cứ thứ gì khác.
Gió lạnh thổi phà trên gương mặt điển trai, giờ phút này biết tìm cô nơi nào? Hồn phách lưu lạc đến mất trí, lãng quên đi thế giới này vẫn còn cái gọi là điện thoại di động!
Đi bộ dọc đoạn đường dài đến khi hồi hồn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại đã bỏ xa khách sạn Quốc Mậu sáng rực ánh đèn đằng đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834181/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.