Đỗ Diệu Phù trở lại Ngọc Diên Lâu,còn cho người chuẩn bị nàng một thùngnước ấm.Đóng cửa phòng,cài then cửa, xác định không có người đi vào nàng mới đi đến phía sau bình phong.
Thùng nước ấm bên trong ước chừng có thể vào ba người,thùng gổ được dùnghương bách mộc chế thành,nước ấm đổ vào thùng gổ mơ hồ tản mát ra mùithơm yên tĩnh,làm cho tâm trạng mỏi mệt tỉnh táo lại chút ít.
Nàng thử đưa tay xuống nước ấm, độ ấm vừa vặn làm cho nàng nhếch lên cánhmôi. Thật ra tâm nguyện của nàng rất nhỏ,chỉ một chút đã có thể làm chonàng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.
Chẳng qua sau khi đi vào thế giới này, cuộc sống của nàng lại toàn bộ đảolộn, ở nơi này nàng không biết người nào,chỉ có thể dựa vào chỉ có chính mình,kéo dài lâu lòng của nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Dù lạc quan như thế nào cũng sẽ có thời điểm mệt mỏi, huống chi…… Nghĩ đến người nào đó, Đỗ Diệu Phù phẫn hận cắn môi, bởi vì nam nhân kia nàngcảm thấy mệt!
Nếu còn như vậy nàng nhất định sẽ điên mất, nàng không nên ở chổ này nửa.
Nàng phải rời khỏi, tuyệt đối phải rời khỏi!
Đỗ Diệu Phù nhắm mắt đè nén tâm tình phiền não,không cho chính mình nhớcái tên kia,nàng thở sâu đưa tay cởi bỏ đai lưng,treo lên bình phong.Lại tiếp tục cởi ngoại sam và áo trong,cởi bỏ mảnh vải trước ngực,kéo dâycột tóc trên đầu,mái tóc đen vẽ nên độ cong trong không trung bay xuốngtuyết lưng.
Bước vào thùng gỗ Đỗ Diệu Phù đem thân mình vùi vào nước ấm,hai tay lấy nước giội lên mặt muốn tẩy đi phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-thieu-gia/77067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.