Trong sương phòng ánh nến lóe lên, ở trên tường rơi xuống mênh mông quangảnh. Trên bàn bày món ăn tin xảo chưa được động qua,phía sau màn che lam nhạt phiêu ra rên rỉ đè nén.
Đỗ Diệu Phù nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng phân không rõ là sungsướng hay là thống khổ, mái tóc như thác nước rối tung phủ lên chăn gấmmàu đỏ, thân thể trần trụi phiếm một lớp mỏng mồ hôi.
Trên kiều nhũ trắng noãn là loang lổ vết cắn, nhũ tiêm đứng thẳng vẫn cònphiếm nước do bị liếm qua,mông trắng được lót gối tròn, hai chân bị nâng lên đặt trên vai rộng lớn,đỉnh đầu màu đen vùi vào nhụy hoa giữa haichân nàng,uống lấy hương thơm của nàng.
“Không!” Nàng than nhẹ, hai tay bị trói vốn định đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắnliếm mút mà run rẩy, ngón tay tham nhập vào tóc hắn.
Phản kháng đã thành thói quen,biết rõ vô dụng nhưng nếu nàng ngoan ngoãnkhuất phục trong lòng lại xấu hổ nói không nên lời. Bởi vậy khi bắt đầunàng sẽ kháng cự, sau đó bị hắn trói chặt, hắn sẽ ở trên người nàng dùng hết các loại thủ đoạn tà ác không ngừng trêu chọc thân thể của nàng,làm cho động tác giãy dụa của nàng biến thành nghênh đón.
Hắn ngậm múi thịt,liếm vách tường trắng mịn nở hoa, đầu lưỡi ẩm ướt nóngthâm nhập vào dũng đạo, cảm thụ nàng nóng bức và chặc trất, nơi tư mậtco rút nhanh bị hắn liếm mút run rẩy đáng yêu lại đáng thương.
Chất lỏng ngọt lịm nhỏ giọt chảy ra, khi hắn liếm uống phát ra phóng đãng dâm mĩ, thịt cánh hoa hé mở.
Hắn hút mật như cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-thieu-gia/77066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.